Nhìn thấy Băng Phương lùi về sau hai bước, Mộ Tuyết sửng sốt.
Lục Thủy cũng bất ngờ, hắn không hiểu tại sao Băng Phượng lại phản ứng như vậy, đây là chướng mắt Mộ Tuyết à?
‘Không biết Mộ Tuyết có nghĩ đến chuyện đem con Băng Phượng này nướng lên không.’ Lục Thủy thầm nghĩ, hiện tại hắn không có ý định nhúng tay vào, muốn tiếp tục xem một chút.
Băng Phương so với các loài chim khác mà nói thì khá là lớn, chim bình thường trưởng thành lên cũng chỉ lớn cỡ bàn tay, còn Băng Phượng vừa nở đã lớn bằng một con chim trưởng thành rồi.
Trên thân Băng Phượng phủ một lớp lông màu lam nhạt, toàn thân toát lên từng tia hàn ý, nhìn cũng tương đối đẹp.
Kiếp trước, Băng Phượng nhận chủ xong, cuộc sống trải qua rất là thê thảm.
Một kiếp này nếu như không nhận chủ thì cuộc sống có thể tốt hơn một chút rồi.
Lục Thủy kiếp trước bắt nạt con chim này, 80% là bởi nó là sủng vật của Mộ Tuyết.
Nếu như không phải là sủng vật của Mộ Tuyết, thì hắn căn bản sẽ không thèm để mắt tới.
Lúc này Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ cũng đều đang sững sờ.
Nhận chủ thất bại rồi?
Đây là chuyện hai người họ chưa từng nghĩ tới.
Đây là lễ vật, đáng nhẽ ra nên thành công 100% mới đúng.
Đông Phương Lê Âm cảm thấy mặt mũi trưởng bối của mình cũng bị vứt hết đi rồi.
“Thử lại lần nữa đi, có thể là nó vừa mới chui ra khỏi vỏ, cho nên tầm nhìn chưa được tốt.” Đông Phương Lê Âm nhỏ giọng nói.
Mộ Tuyết gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy không thể để cho mẹ mình mất mặt như vậy được.
Nàng cũng không biết vì sao Băng Phượng lại không nhận nàng, bởi vì nàng không có tu vi sao? Không phải là Băng Phượng vừa mới sinh đều xem không hiểu những thứ này à?
Trừ phi con Băng Phượng này có kỳ ngộ gì.
Nhưng nàng cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể cầm Băng Linh Đan đưa ra một lần nữa.
Băng Phượng lại lùi lại hai bước.
Tỏ vẻ hoàn toàn không muốn nhận.
Đông Phương Lê Âm nhìn thấy một màn này, khuôn mặt bình tĩnh không biết là đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
“Tuyết nhi, muốn cho Băng Phượng ăn, cần nhất chính là thành ý.”
Mộ Tuyết nhìn về phía Đông Phương Lê Âm, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng không hiểu lắm.
“Vậy phải làm sao mới tính là có thành ý?” Mộ Tuyết hỏi.
Gương mặt của Lục Thủy và Lục Cổ cũng tràn đầy vẻ khó hiểu, thành ý? Sao bọn hắn lại chưa từng nghe nói qua chuyện này?
Nhưng quan trọng là, phải là thành ý như thế nào thì mới có thể khiến con Băng Phượng này động tâm?
Coi nó là bảo bối mà cúng bái, sau đó khép nép cúi đầu dâng Băng Linh Đan mời nó ăn à?
Trong lúc bọn hắn vẫn còn chưa hiểu lắm vấn đề là ở đâu, Đông Phương Lê Âm đã đi tới bên người Mộ Tuyết, nhận lấy Băng Linh Đan, nói:
“Đến đây, dì làm mẫu cho con một lần.”
Nói xong, Đông Phương Lê Âm liền cúi người lại gần Băng Phượng, đồng thời giơ Băng Linh Đan trong tay ra, bởi vì khí tức của Mộ Tuyết đã nhiễm lên đan dược, cho nên Băng Phượng có thể lập tức nhận ra được người đưa Băng Linh Đan là ai.
Nó vẫn tiếp tục lùi về phía sau.
Đông Phương Lê Âm cũng không thèm để ý, mà giải thích nói:
“Những lúc như thế này thì cần phải dùng lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo, kèm theo một chút thành ý nho nhỏ là được.”
Mộ Tuyết chăm chú nghe, chuyện như vậy ở kiếp trước chưa từng xảy ra.
Mà nàng cũng chưa tìm hiểu về những thứ này bao giờ, thứ nàng nghiên cứu nhiều nhất chính là Sát Phạt chi đạo, và... thôi, dù sao thì nàng cũng không nhớ hết tên mấy thứ kia.
Mặt mũi Lục Thủy vô cùng mờ mịt, phạm vi nghiên cứu của hắn vô cùng rộng lớn, nhưng chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Lục Cổ cũng nghi hoặc, vợ của hắn tìm hiểu về mấy thứ này khi nào thế?
Nhưng bọn hắn vẫn an tĩnh tiếp tục xem.
“Nhìn cho kỹ.” Nói xong, Đông Phương Lê Âm liền đưa đan dược ra một lần nữa, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi có muốn ăn không?”
Câu nói tràn đầy thành ý.
Băng Phượng nghe thấy câu nói này, giống như là hiểu được, định lắc đầu từ chối.
Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, nó liền phát hiện ra đầu mình đã không cử động được nữa.
Sau đó nó cảm thấy mình bị nhấc lên.
Đúng vậy, Đông Phương Lê Âm một tay cầm lấy đầu Băng Phượng, sau đó cưỡng chế mở miệng Băng Phượng ra, nhét đan dược vào.
Băng Phượng vùng vẫy liên tục, nhưng không hề có tác dụng gì.
Nó giãy dụa vô cùng quyết liệt, nhưng là đầu đã bị Đông Phương Lê Âm nắm chặt.
Nhét đan dược vào xong, Đông Phương Lê Âm còn dùng pháp thuật ngưng tụ ra một cây cái que bằng băng nho nhỏ, trực tiếp cắm vào trong miệng Băng Phượng.
Băng Phượng cảm thấy người trước mặt này thật khủng bố.
Đông Phương Lê Âm dùng cái que bằng băng kia chọc chọc mấy lần, đến khi đan dược đã hoàn toàn đi vào trong cổ họng Băng Phượng xong, Đông Phương Lê Âm mới hủy thanh băng kia đi, thuận tiện ném Băng Phượng lên trên mặt đất.
“Xem đi, thành ý như vậy, Băng Phượng tự nhiên sẽ nhận chủ.” Đông Phương Lê Âm mỉm cười nhìn những người còn lại nói.
Mộ Tuyết: “...”
Lục Thủy: “...”
Lục Cổ: “...”
Lục Thủy liên tưởng đến cha hắn đầu tiên, hắn thật sự muốn biết, lúc mẹ hắn muốn nấu cho cha ăn, đã từng phát sinh loại chuyện cần thành ý này bao giờ chưa.
Băng Phượng trên mặt đất vùng vẫy một hồi, suýt thì bị nghẹn chết.
Đến khi nó nuốt được viên đan dược xuống, thì đã trở thành sủng vật của Mộ Tuyết.
--- ---
“Vé đi hải vực Không Minh đã đặt xong xuôi rồi, ngày mai Chân Võ Chân Linh sẽ dẫn con đi.” Trên đường trở về, Lục Cổ nói với Lục Thủy.
Lục Thủy hơi cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải đi tìm Thiên Cơ Lâu Vũ rồi.
Nhưng mà cũng tốt, hiện tại tu vi hắn không cao, đối phương hẳn là sẽ không chạy như kiếp trước nữa.
“Vâng.” Lục Thủy bình thản đáp lại.
Mộ Tuyết nghịch nghịch Băng Phượng trong tay, bỗng cảm thấy có chút lạc lõng.
Lục Thủy lại phải ra ngoài, kiếp trước hắn cũng không có ra ngoài nhiều như thế.
Đáng tiếc là nàng không thể tùy tiện chạy ra ngoài theo, mặc kệ là ở Lục gia hay Mộ gia, nàng đều phải hành xử thật ngoan ngoãn mới được, dù sao thì hiện giờ bản thân nàng cũng không có chút tu vi nào.
Nhưng là hải vực Không Minh à, hải sản nơi đó ăn thật ngon.
‘Để Thiên Nữ tông đến đó một chuyến đi, sau đó đưa cho mẹ làm, như vậy cũng có thể ăn được.’
Sau đó Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đi theo một hướng khác, hai người muốn để Lục Thủy mang Mộ Tuyết đi dạo chơi một chút.
Thị nữ sau lưng cũng rời đi.
“Lục Thiếu gia muốn đi hải vực Không Minh?” Mộ Tuyết đi bên cạnh Lục Thủy, nhẹ giọng hỏi.
Lục Thủy gật đầu, nói:
“Ừ, cha ta nói ở đó có Tiên Sơn cơ duyên.”
Loại chuyện này đương nhiên có thể nói ra được.
Tiên Sơn cơ duyên? Mộ Tuyết có chút tò mò, nàng kiếp trước có từng nghe qua, nhưng vì tu vi không cao nên chưa đi bao giờ.
Do dự một chút, Mộ Tuyết mở miệng nói:
“Lục Thiếu gia lúc ra ngoài thì nên cẩn thận một chút, nhất là mấy nữ nhân vẻ ngoài xinh đẹp, tâm cơ các nàng nhiều khi đặc biệt thâm trầm.
Không cẩn thận rất dễ ăn thiệt thòi.”
Nghe được câu nói này, Lục Thủy dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết hơi bất ngờ, nhưng cũng dừng lại, đưa mắt nhìn Lục Thủy.
“Mộ Tiểu thư cũng xinh đẹp như vậy, có phải tâm cơ cũng đặc biệt thâm trầm hay không?” Lục Thủy nhìn gương mặt xinh đẹp của Mộ Tuyết, hỏi.
Đối với Lục Thủy, Mộ Tuyết chính là đẹp đến mức có thể khiến cho hắn cảm thấy kinh diễm.
“...” Nghe Lục Thủy nói như vậy, Mộ Tuyết không biết mình nên vui vẻ hay tức giận, cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Ta không dễ nhìn.”
Lục Thủy nheo mắt lại, mỉm cười nói:
“Mộ Tiểu thư cũng biết?”
Mộ Tuyết sửng sốt, tiếp đó giơ chân đạp Lục Thủy một cái, sau đó quay người rời đi.
‘Chẳng biết nói chuyện gì cả, sợ rằng không có ai thích được ngươi đâu.’ Mộ Tuyết bất mãn lầm bầm trong miệng.
Sau đó nàng lấy một cuốn sổ ra, lưu loát ghi lại tội danh của Lục Thủy vào.
--- ---
Cao Viễn đi trên mặt biển, hắn muốn đi tìm Thiên Cơ Lâu Vũ, nhưng không biết là có chuyện gì, đi mãi vẫn không tìm được tung tích của Thiên Cơ các.
“Kỳ quái, Tiên Sơn cơ duyên của hải vực Không Minh đã muốn mở ra rồi, vì cái gì lại không tìm thấy Thiên Cơ các chứ?
Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Cao Viễn cũng không biết nhiều lắm.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không cảm thấy ở trên biển.sẽ có cái gì uy hiếp được đến Thiên Cơ các.
-----
Dịch: MB_Boss