Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1074 - Chương 1074: Mộ Tiểu Thư Phải Làm Bánh Bà Xã Cho Ta? 2

Chương 1074: Mộ Tiểu thư phải làm bánh bà xã cho ta? 2 Chương 1074: Mộ Tiểu thư phải làm bánh bà xã cho ta? 2

Mộ Tiểu thư phải làm bánh bà xã cho ta? 2

Mộ Tuyết không nói gì, chỉ an tĩnh nhớ kỹ sổ ghi nợ của bản thân.

Mộ Tuyết không nói chuyện, Lục Thủy tự nhiên cũng không nói chuyện.

Về phần laptop cái gì.

Ha ha.

Hắn bây giờ có thể ôm lấy Mộ Tuyết, sau đó thuận tay viết một bản sao thật nhanh.

Sau này bản ghi chép này sẽ thứ chiếu sáng con đường tương lai.

Nếu như đánh thắng được Mộ Tuyết, hắn có thể nói là đặc biệt hơn.

Nhưng bây giờ còn không đánh lại.

Suy nghĩ kỹ một chút, Tam Trưởng lão nói rất đúng, gần đầy thể thuật đúng là có chỗ tụt hậu.

Phải tranh thủ thời gian tấn thăng lên Lục giai của thể thuật.

Sau đó qua chút thời gian nữa, Hữu Vi Pháp sẽ có thể tấn thăng lên Lục giai.

Chờ đến khi lên đỉnh phong Lục giai, thực lực của hắn sẽ trở nên mạnh phi thường.

Nhất là khi phối hợp thêm với sức mạnh thiên địa.

Cho hắn thêm mấy tháng, khiêu chiến Mộ Tuyết sẽ không còn là vấn đề.

Sẽ có ngày Mộ Tuyết phải khóc.

Ghi chép xong, Mộ Tuyết liền chạy đi sắp bữa sáng cho Lục Thủy.

Có điều nàng vừa đứng lên, liền phát hiện mình có thêm thật nhiều bím tóc.

Là do Lục Thủy thắt.

Nàng vẩy vẩy tóc, cảm giác thật đẹp mắt.

Được rồi, chủ yếu vẫn là bởi vì đây là bím tóc Lục Thủy thắt cho nàng.

“Lục Thiếu gia lại bị trừng phạt?” Lúc ăn sáng, Mộ Tuyết không chút kinh ngạc nói.

Lục Thủy một kiếp này, thật là chuyện gì cũng có thể làm được.

Hoàn toàn không sợ chọc phải ai.

Việc nhận lầm chắc chắn đã rất thạo rồi, không hề thay đổi, hoặc là nói hắn không để ở trong lòng.

Nên làm như thế nào hay làm như thế nào.

Chuyện lớn không có, việc nhỏ không ngừng.

“Lần này phải đi khuân đồ giúp, không biết lúc nào mới kết thúc.” Lục Thủy ăn bánh bà xã do Mộ Tuyết làm, nhất thời cảm thấy có hơi quái dị.

Bánh bà xã sẽ không phải chính là bánh do vợ mình làm chứ?

“Vậy đêm nay Lục Thiếu gia muốn ăn cái gì?” Khuân đồ thì Mộ Tuyết không thể đi.

Cho nên nàng muốn ở nhà chuẩn bị cơm tối cho Lục Thủy.

Không vì sao cả, chỉ vì nàng thích.

“Mộ Tiểu thư làm cái gì, ta liền ăn cái đó.”

Chờ đến khi trời sáng rõ, Lục Thủy liền định đi tới tiểu trấn Thu Vân, chủ yếu là ở bên cạnh Mộ Tuyết, chuyện dời gạch cũng không ai dám đến nói với hắn.

Đến lúc đó Tam Trưởng lão lại trách cứ hắn.

Ai biết có thể chịu nổi hay không.

“Vậy Lục Thiếu gia đi đường cẩn thận.” Mộ Tuyết đứng giữa cửa lớn của Lục gia, nhìn Lục Thủy xuống núi.

“Mộ Tiểu thư nhỡ kỹ lại xem bản thân có thật sự gầy như vậy hay không.” Lục Thủy nhắc nhở một câu.

Hắn vẫn nhỡ Mộ Tuyết nói mình đã gầy đi bảy cân.

Nhỡ đâu là thật.

Vậy hắn sẽ rất thua thiệt.

Lúc đầu đáng nhẽ được cưới một cô dâu 100 cân, giờ thiếu mất bảy cân, thua lỗ bảy cân thịt.

Ai mà không đau lòng.

Muốn biết, thì cứ tới ôm ta một chút là được rồi.

A, không được, trước đó chưa từng ôm qua nên tính không ra.

Mộ Tuyết trong lòng thầm nhủ.

Không bao lâu sau đã thấy Lục Thủy biến mất trên con đường xuống núi.

Sau khi Lục Thủy rời đi, Mộ Tuyết lắc lắc một đống bím tóc trên đầu mình, sau đó vui vẻ trở về.

Đêm nay không đến phòng Lục Thủy nữa, nếu hôm nào hắn chọc tới nàng, nàng sẽ an vị bên giường hắn nhìn hắn ngủ.

Dọa chết hắn.

Lúc này, trong sân nhỏ của Mộ Tuyết, Đinh Lương còn đang bận cho Băng Phượng ăn cái gì đó.

Băng Phượng cực kỳ cảm động, đã qua nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có người cho nó ăn.

Không biết lần này có thể kiên trì được bao lâu.

Những người này vừa biến mất chính là mười mấy hai mươi ngày.

Nếu không phải trước đó nó đã ăn mập thành một vòng lớn, căn bản đã không đợi được đến khi các nàng trở về.

Chủ nhân căn bản không thèm để ý tới nó.

Truyền thừa huyết mạch đều là gạt người, bộ tộc Băng Phượng bọn chúng có chỗ nào cao quý.

Quả nhiên vẫn nên ăn no bụng trước.

Ăn cho thật no bữa này, có thể sẽ không còn bữa sau nữa.

Mỗi bữa ăn đều xem như bữa ăn cuối cùng.

Sau đó giảm thiểu lượng tiêu hao, chờ đợi chủ nhân trở về, chờ đợi vị Thiên Sứ này tới đút cho nó.

‘Khẩu vị của Băng Phượng càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng tốt.’

Đinh Lương ngồi chổm hổm trên mặt đất nhìn Băng Phượng, hơi kinh ngạc.

Lần đầu tiên gặp Băng Phượng không phải như vậy, nhìn nàng giống như nhìn một thằng ngốc, cho nó ăn cái gì nó cũng hoàn toàn không ăn.

Sẽ chỉ ăn một số rất ít thứ.

Bây giờ nhìn nàng thân thiết hơn rất nhiều.

Ăn cái gì khẩu vị cũng cực kỳ tốt.

Đại khái là đã quen rồi.

Có điều hình như không hợp lắm với Trà Trà Tiểu thư.

Đinh Lương không suy nghĩ nhiều những chuyện này nữa, nàng lại nghĩ xem trưa nay nên chuẩn bị cái gì cho Tiểu thư ăn.

Chỉ là vừa mới nghĩ tới những thứ này, nàng cảm giác có người xuất hiện ở cửa viện.

Một cái đầu ló vào, là Trà Trà Tiểu thư.

Đinh Lương lập tức đứng lên:

“Trà Trà Tiểu thư, chào buổi sáng.”

Nhìn thấy Đinh Lương Lương, Trà Trà liền nắm lấy cửa viện, sau đó xông ra.

Cả người giờ đã đứng ở mảnh sân trước cổng, nàng nhìn xung quanh nói.

“Chị dâu hẳn là đi tìm biểu đệ Lục Thủy đi?”

Đinh Lương cúi đầu trả lời:

“Đúng vậy.

“Vậy ta chờ chị dâu trở về.” Đông Phương Trà Trà nói rồi đi vào trong sân.

Nàng nhìn thấy Băng Phong.

Sau đó nhớ tới một chuyện.

Lúc mình yếu bị Băng Phương đuổi theo mổ, bây giờ nàng đã mạnh hơn rất nhiều, Băng Phượng chắc chắn không còn uy hiếp gì đối với nàng.

Đánh bại Băng Phượng là bước đi đầu tiên của nàng để hướng tới vô địch.

Sau đó, Đông Phương Trà Trà đi tới trước mặt Băng Phượng.

Hương Dụ cũng đến sân nhỏ, hôm nay là Tiểu thư lôi kéo nàng tới.

Cách thuyết phục của Trà Trà Tiểu thư rất kỳ quái.

Nàng nói chuyện độ kiếp có thể hỏi chị dâu một chút, chị dâu biết rất nhiều, chắc chắn có thể biết làm sao để bình an vượt qua.

Đúng vậy, nàng sắp độ kiếp rồi.

Chỉ trong mấy ngày tới thôi.

Trà Trà Tiểu thư nói nhất định phải đến tìm Mộ Tiểu thư.

Cách làm việc của Trà Trà Tiểu thư vốn có chút kỳ quái, Hương Dụ cũng làm theo.

Trà Trà Tiểu thư không ngốc, chỉ là kiểu thông minh không được rõ ràng.

Nhìn kỹ sẽ thấy Trà Trà Tiểu thư thật ra rất thông minh.

“Cho, cho ngươi mổ tay của ta hai lần, ngươi sẽ phát hiện bản thân hoàn toàn không thể đả thương ta được.

Đông Phương Trà Trà ngồi xổm xuống trước mặt Băng Phượng, đưa tay ra.

Băng Phượng vốn đang ăn ngẩng đầu nhìn Đông Phương Trà Trà một chút, sau đó, một tiếng phượng gáy, vang lên.

Sau đó, cả thân nó vọt lên.

Hai móng vuốt của nó trực tiếp chộp lên mặt Đông Phương Trà Trà, điên cuồng mở lên đầu Đông Phương Trà Trà.

Sự thay đổi đột ngột này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Đông Phương Trà Trà.

Nàng trực tiếp bị Băng Phượng nhấn xuống mặt đất.

“Oa, phạm quy, oa, đau quá, đã nói chỉ mổ tay rồi.”

Đông Phương Trà Trà quay cuồng trên mặt đất.

Đậu Nha cũng sắp bị đè bẹp.

Đinh Lương và Hương Dụ sợ hãi.

Một lát sau, Mộ Tuyết trở về sân nhỏ, vừa về đã nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của Đông Phương Trà Trà.

Trên mặt còn có vài vết cào.

“Trà Trà, đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.

“Tiểu Băng đánh lén ta.” Đông Phương Trà Trà lập tức cáo tội.

Lúc này, Đinh Lương và Hương Dụ đơn giản giải thích lại tình huống.

Mộ Tuyết gật gật đầu, không quá để ý, loại chuyện này rất phổ biến.

Đinh Lương nhìn thấy bím tóc của Tiểu thư nhà mình, nàng nhỡ rõ lúc Tiểu thư đi ra không có buộc bím tóc.

Mà Tiểu thư là đi tìm Lục Thiếu gia, cho nên…

Cho nên lời Kỳ Khê nói là sự thật.

Tiểu thư và Lục Thiếu gia đã phát triển tình cảm đến mức các nàng không thể nhìn sao?

Có điều, nàng thật sự không nghĩ tới sáng sớm Tiểu thư đã đi tìm Lục Thiếu gia.

Dưới tình huống bình thường, Tiểu thư hẳn là phải làm bữa sáng xong, nếu như đi tìm Lục Thiếu gia, thì hẳn phải trễ hơn một chút mới đúng.

Hôm nay có hơi bất thường.

“Hôm nay không đi chăn dê sao?” Mộ Tuyết ngồi trước mặt Đông Phương Trà Trà, tò mò hỏi.

Hoặc là chăn trâu.

Hoặc là đi thắp hương.

Dù sao cũng có rất nhiều chuyện đang chờ Trà Trà làm.

Trà Trà sẽ không không có chuyện gì làm.

Đông Phương Trà Trà sờ sờ mặt, nàng cảm thấy lần sau mình không thể cho Tiểu Băng cơ hội được.

Hương Dụ nói rất đúng, ngã sấp xuống ở đâu, đổi đường ở đấy.

Đường không phù hợp thì không đi, người không dễ chọc thì không chọc.

Có điều khi nghe câu hỏi của chị dâu, Đông Phương Trà Trà lập tức nghĩ tới:

“Lần này là đến hỏi chị dâu một việc.”

“Hỏi chuyện?” Mộ Tuyết có chút hiếu kỳ.

Bình Luận (0)
Comment