Mộ Tiểu thư phải làm bánh bà xã cho ta? 1
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết.
Hắn thừa nhận Mộ Tuyết nhìn rất đẹp.
Nhưng dám dùng loại mánh khóe ngu dốt như vậy để đối phó với hắn, nực cười.
Chỉ cần hắn hất tay một cái là có thể quật Mộ Tuyết xuống đất.
“Lục Thiếu gia đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Mộ Tuyết đột nhiên vang lên bên tai Lục Thủy.
Lúc nói chuyện còn vẫy vẫy tay trước mặt Lục Thủy.
“Không có gì.” Lục Thủy lấy lại tinh thần.
Loại chuyện như quật Mộ Tuyết xuống đất này, chỉ có thể tưởng tượng.
“Vậy sẽ không ngã sấp xuống sao?” Mộ Tuyết hơi đắc ý nhìn Lục Thủy.
“Quả thật sẽ không, chỉ là…” Lục Thủy muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì?” Mộ Tuyết hơi tò mò.
“Dễ dọa người.” Lục Thủy chỉ chỉ Kỳ Khê đang bưng đĩa phía trước.
Lúc này, Kỳ Khê đang bưng điểm tâm đi tới, quả thật đã bị dọa rơi mất một miếng điểm tâm.
Nhìn thấy Thiếu gia và Thiếu Phu nhân suýt chút nữa đã ôm ấp nhau ở đây, nàng giật mình kêu lên.
Bây giờ lại bị Thiếu gia và Thiếu Phu nhân nhìn sang, nàng càng bị dọa tới mức muốn lập tức biến mất.
Kỳ Khê cúi đầu, giả bộ không thấy gì cả, lùi về đằng sau.
Chỉ là mới lùi lại hai bước, nàng lại phát hiện mình quên mất chưa nhặt miếng điểm tâm kia lên.
Nàng lại nhẹ nhàng tiến tới, nhặt miếng điểm tâm.
Tiếp đó ôm đĩa lùi đến chỗ rẽ.
Rồi tăng tốc rời đi.
Đinh Lương thật không có lương tâm, Thiếu Phu nhân đến tìm Thiếu gia, thế mà không thông báo cho nàng biết, để nàng đụng phải hai người như vậy.
Quấy rầy Thiếu gia và Thiếu Phu nhân hâm nóng tình cảm.
Cái này nếu như bị Phu nhân biết, chắc chắn sẽ bị phạt.
Kỳ Khê bị dọa sợ, Mộ Tuyết cũng bị dọa sợ.
Nàng lập tức lùi về sau một bước, tránh xa Lục Thủy.
Đều là Lục Thủy sai, không có việc gì tự nhiên nói cái gì mà ngã sấp xuống, hại nàng bị Kỳ Khê nhìn thấy.
Lục Thủy vừa rồi không nói lời nào, nàng đã không bị xấu mặt.
Nàng còn chưa gả cho Lục Thủy, lần này chắc chắn sẽ bị hiểu lầm.
Ừm, phải ghi lại.
Phải ghi nợ lại.
“Mộ Tiểu thư không làm bữa sáng sao?” Lục Thủy đứng bên cạnh Mộ Tuyết, hỏi.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, sau đó cất bước đi về phía trước.
Con gái ở phương diện này chính là ăn thiệt thòi.
Hắn là Lục Đại Thiếu gia, một chút cảm giác cũng không có.
Cũng không lo bị hiểu lầm.
Lục Thủy đi cùng phía sau Mộ Tuyết, mặc dù hắn không biết mình có thể giúp được cái gì.
Nhưng nếu Mộ Tuyết bảo hắn hỗ trợ, hắn không từ chối được.
Kéo giá trị thù hận thì kéo, nhưng hắn cũng sẽ không cố ý thể hiện ra rằng mình không thể nói lý.
Chuyện nên làm, hắn đều sẽ làm tốt.
Đây là điều một người chồng trước như hắn phải làm.
Dù sao cũng rất nhanh sẽ thành chồng mới.
Chuyện râu ria mới có thể kéo giá trị thù hận.
Chuyện đứng đắn, hắn nào có thể để Mộ Tuyết thất vọng hay thương tâm.
Loại chuyện này không thể làm.
Kế hoạch lớn cần nhìn tình hình.
Nếu như Mộ Tuyết không trùng sinh, hắn thật sự sẽ để nàng cảm thấy khó chịu lạc lõng một chút.
Sau đó trực tiếp đưa nàng về Lục gia.
Mộ Tuyết không có tu vi ở lại Mộ gia chắc chắn sẽ không dễ chịu, vẫn nên ở bên cạnh hắn thì hơn.
Một lần nữa giúp nàng cười lên.
Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Có điều như vậy, hắn mới có chuyện về sau.
Nếu không dù nói cái gì hắn cũng sẽ không ra ngoài.
Càng sẽ không biết tam đại thế lực muốn động thủ với mẹ và đệ đệ muội muội của hắn.
Thật nguy hiểm.
“Lục Thiếu gia muốn ăn cái gì?” Đến phòng bếp, Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy.
Mộ Tiểu thư làm cái gì, ta liền ăn cái đó.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết khác với mẹ, làm đồ ăn rất ngon.
Cho nên ăn cái gì cũng được.
“Vậy ta làm bánh bà xã, Thiếu gia có ăn không?” Mộ Tuyết tươi cười hỏi Lục Thủy một câu.
Lục Thủy: “...”
Ăn cái gì?
Vợ sao?
Vẫn là chờ thêm chút nữa đi.
“Lục Thiếu gia, tay áo tiên váy của ta có hơi dài.” Mộ Tuyết giơ bàn tay đến trước mặt Lục Thủy.
“Cái kia, Mộ Tiểu thư tại sao lại muốn mặc tiên váy này?
Có thể mặc áo ngắn tay.” Lục Thủy nói.
Có điều lúc đang nói chuyện, hắn vẫn đưa tay giúp Mộ Tuyết kéo lại tay áo.
Chỉ là cố định không được tốt.
Phạch!
Một thuật pháp cố định tay áo của Mộ Tuyết thi hành.
Như vậy sẽ không bị tuột xuống nữa.
“Bởi vì áo ngắn tay nhìn không đẹp mắt, thứ Lục Thiếu gia thích ngắm, chính là thứ ta thích mặc.” Mộ Tuyết thu tay lại, mở miệng nói.
Thật ra dựa vào dáng người của Mộ Tuyết, mặc cái gì cũng dễ nhìn.”
Kiếp trước quần áo gì Mộ Tuyết đều đã mặc qua.
Kỳ kỳ quái quái, hở hang hay không hở hang, hắn đều đã từng nhìn.
Có điều phần lớn đều là nhìn thấy trong phòng.
Có vài thứ còn không thể mặc ra ngoài.
Có vài thứ kỳ quái không thích hợp rêu rao.
“Mộ Tiểu thư mặc cái gì cũng dễ nhìn.” Lục Thủy nói.
“Mặc váy Lục Thiếu gia cũng sẽ không biết ta mập hay gầy.”
“Mộ Tiểu thư gần đây lại tăng cân?”
Nghe thấy câu này, Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, sau đó nói:
“Gầy đi bảy cân. Hả.”
Lục Thủy: “...”
Có cơ hội thì giúp Mộ Tuyết cân một chút, suất ngày nơi hươu nói vượn.
“Lục Thiếu gia, giúp ta vò mì, đừng có dùng nhiều pháp thuật.” Mộ Tuyết không để ý những cái khác.
“Mộ Tiểu thư thật sự muốn làm bánh bà xã?”
“Lục Thiếu gia không thích có vợ sao?
“Không phải vấn đề là thích hay không?
“Vậy là chê sao?”
“Ta đi vò mì.”
Mộ Tuyết tươi cười, sau đó bắt đầu đi chuẩn bị những thứ khác.
Rất nhiều thứ đã có sẵn, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian.
Sau đó Mộ Tuyết lại làm cho Lục Thủy chút điểm tâm.
Chờ làm gần xong rồi, hai người an vị bên nhau nghỉ ngơi.
“Lục Thiếu gia tối hôm qua không ngủ sao?” Mộ Tuyết ngồi bên cạnh Lục Thủy, nghịch tóc hỏi.
Tóc còn dính chút bột mì.
Làm một hồi, nàng liền trực tiếp đưa lưng về phía Lục Thủy, đưa lưng về phía Lục Thủy, để Mộ Tuyết giúp hắn làm.
“Nghe nói trong nhà có tên trộm tới hái trộm hoa, lo vườn hoa của Mộ Tiểu thư bị phá hư, cho nên ta ở đó quan sát một đêm.” Lục Thủy lúc này đang giúp Mộ Tuyết chỉnh lại bím tóc.
Làm bột mì cái gì, rất không thú vị.
Để Mộ Tuyết về rồi gội đầu đi.
Thực sự không được thì đi cắt đi.
A, lúc lấy chồng để tóc dài là đẹp nhất.
Mộ Tuyết chắc chắn sẽ không cắt.
“Đó là tên trộm Lục Thiếu gia đợi đến sao?” Mộ Tuyết hỏi.
“Không, có điều Mộ Tiểu thư nên cẩn thận một chút, gần đây ta cứ có cảm giác hơi không thích hợp lắm.
Khả năng là có ma tu Mộng Yểm.
Hẳn là sẽ chạy vào trong mộng đi.
Ma tu này quá tàn nhẫn.
Quá biến thái.
Mộ Tiểu thư đơn giản nghĩ không ra.
Có muốn ta nói cho Mộ Tiểu thư nghe một chút, xem ma tu kia biến thái cỡ nào không? Lục Thủy buộc lại bím tóc, nói.