Trong cuộc đời bổn tọa rất ít khi nào thấy được người cường đại như các hạ 3
Sau khi Lục Thủy đồng ý, Tam Trưởng Lão cũng không nói thêm gì nữa, thuận miệng đuổi Lục Thủy ra ngoài.
Thấy Lục Thủy rời đi, Tam Trưởng Lão lẩm bẩm nhỏ trong miệng.
“Mặc dù khi làm việc vẫn vậy, nhưng mà khí chất đã thay đổi
Không quan tâm hơn thua.
Ít nhiều gì cũng đã có chút tiến bộ.
Đáng tiếc, đều là bởi vì vị hôn thê.”
Mặc dù hôm nay bị Lục Thủy làm cho tức giận, nhưng mà cuối cùng cũng thấy được một chút biến hóa trên người Lục Thủy.
Đây cũng là chuyện tốt.
Nếu như không làm chuyện gì hoang đường, không nói chuyện khác thường, thì càng tốt hơn.
Cũng chỉ có tu vi là hơi yếu một chút, những mặt khác vẫn chấp nhận được.
Thế nhưng, cách cái yêu cầu đơn giản để rời đi vẫn còn rất xa.
Lần này sẽ rất khó khăn.
Lúc này, Khô Thụ lão nhân đi tới đại điện, là đến để đưa tin tức mới nhất.
“Tam Trưởng Lão, lúc thiếu gia trở về, có chút không giống bình thường.”
Khô Thụ lão nhân nhẹ nhàng nói ra.
“Không giống bình thường?”
Tam Trưởng Lão có chút hiếu kỳ.
Khô Thụ lão nhân từ từ lấy ra một tấm hình:
“Nhị Trưởng Lão đưa tới một tấm hình.”
Tam Trưởng Lão hơi nghi hoặc.
Rất nhanh, hắn thấy trong hình là Lục Thủy đang ngồi xe lăn, rêu rao đi ra ngoài.
Ngay lập tức gương mặt 5 triệu kia của hắn, lập tức tăng vọt tới ngàn vạn.
“Hỗn trướng.”
Mặt mũi của Lục gia hoàn toàn không đủ để cho hắn ném.
Khô Thụ lão nhân cúi đầu không dám nói lời nào.
Hắn cũng không hiểu, thiếu gia tự nhiên đi ngồi xe lăn để làm gì?
Đây không phải là đang nói với người khác rằng, Thiếu Gia Lục gia phế đến mức chỉ có thể ngồi xe lăn thôi sao?
Thanh danh của Lục gia, làm sao có thể chịu được việc mất mặt này cơ chứ?
Có lẽ đây là suy nghĩ của người lợi hại đến cực hạn đi.
Loại phàm phu tục tử như hắn không thể hiểu được.
…
Lục Thủy quay lại trong sân.
Việc dời gạch này cụ thể như nào, hắn hoàn toàn không biết.
Chân Võ hẳn là sẽ biết tường tận.
Đại khái ngày mai hắn sẽ tới, trừng phạt có lẽ cũng là vào ngày mai.
Bắt đầu từ ngày mai, có nghĩa là phải qua một buổi tối.
Có buổi tối, có nghĩa là hắn có khả năng bị Mộ Tuyết đánh lén, khả năng này cao bao nhiêu, không thể nào phán đoán được.
Nhưng mà, vẫn nên có phòng bị trước.
Lục Thủy ngồi ở trong sân, đã dự định xong tất cả, đêm nay ngồi ở chỗ này đọc sách.
Từ tối tới bình minh.
Nếu như nhìn thấy Mộ Tuyết tới, hắn cũng có đủ thời gian để phản ứng.
Nghĩ tới việc Mộ Tuyết là người có liêm sỉ, hẳn là sẽ không làm loạn.
Sau khi đã đưa ra quyết định, Lục Thủy không nghĩ thêm nữa, hắn vừa quan sát Thiên Địa Trận Văn, vừa chờ đợi bình minh lên.
Ban đêm.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo từng cơn lạnh lẽo.
Kỳ Khê mang tới một bàn điểm tâm, đại khái là do Lục thủy không ăn cơm tối.
“Thiếu gia, đây là do phu nhân bảo ta mang tới.”
Kỳ Khê nhẹ giọng giải thích, sau đó lui về sau hai bước, sau đó rời khỏi sân nhỏ của Lục Thủy.
Lục Thủy không quan tâm tới việc Kỳ Khê rời đi, mà quan sát điểm tâm.
Đây là điểm tâm do mẹ hắn dặn người đưa tới, nói cách khác, rất có thể là do chính tay mẹ làm.
“Được rồi, nếm thử xem tay nghề của mẹ có tiến bộ hay không.”
Đưa tay cầm lấy một cái, nếm thử.
Ừ, không có tiến bộ, thậm chí còn có cảm giác thụt lùi.
Nhưng mà hắn rất ngạc nhiên, mẹ hắn đang mang thai, sao cha hắn có thể để mẹ xuống bếp được chứ?
Không lẽ đây là đồ được để dành lại trước đó?
“...”
Chắc là không phải vậy đâu.
Trong đêm, Lục Thủy vừa xem Thiên Địa Trận Văn, vừa quan sát cửa viện.
Chỉ cần có người tiến vào, hắn lập tức phát hiện ra được, cho nên hoàn toàn không lo bị Mộ Tuyết đánh cho trở tay không kịp.
Ban đêm gió thổi đìu hiu, Lục Thủy ngồi chờ đợi ở trong sân.
Thế nhưng, đợi từ nửa đêm cho tới sáng sớm, hắn cũng không thể đợi được Mộ Tuyết.
“Không tới sao?”
Nhìn thoáng qua cửa viện, Lục Thủy tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn.
Không đến thì tốt.
Coi như là có cố gắng tu luyện.
Thiên Địa Chi Lục cũng đã dùng sắp hết, có thể tranh thủ ban đêm để bổ sung.
Mặc dù, tu vi đang ở 5.5, nhưng không lên được tới lục giai thì cũng không xuất hiện bất kỳ biến hóa nào lớn cả.
“Cuối tháng sẽ lên tới lục giai, có muốn tìm một chỗ để độ kiếp không?”
Đây đúng là một chuyện phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như không cần đi ra ngoài, đương nhiên là không cần độ kiếp.
Ra ngoài thì có đôi khi phải cần độ kiếp.
Khi Lục Thủy một lần nữa chuyên chú đọc sách, ánh sáng cũng lặng lẽ xuất hiện dưới chân trời.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra rằng trời đã bắt đầu sáng rồi.
“Xem ra là thực sự không tới.”
Lục Thủy thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là chưa kịp thở xong, hắn liền thấy có một bóng người xuất hiện ở cửa viện.
Là Mộ Tuyết đang mặc tiên váy màu trắng gạo.
Nàng cột một kiểu tóc đơn giản, nhìn qua trông như một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên.
Ách, hồn nhiên hay không thì Lục Thủy không biết, nhưng Mộ Tuyết đúng là thiếu nữ.
19 tuổi.
“Lục thiếu gia dậy sớm vậy?”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, tò mò hỏi.
Lúc ở trên xe lửa, Lục Thủy cũng không ngủ, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ ngủ dậy trễ.
Cho nên, tối hôm qua không định tới tìm hắn gây phiền phức.
Ách.
Lục Thủy sẽ không phải vì lo rằng nàng sẽ tới cho nên ngồi ở đây cả đêm chứ?
Hầy, khiến cho thiếu gia có bóng ma tâm lý rồi.
Đáng đời.
Ai bảo ngươi rảnh rỗi đi chọc giận lão bà làm gì.
Thấy Mộ Tuyết đột nhiên xuất hiện, Lục Thủy không khỏi kinh ngạc.
Ban đêm không tới, lại tới vào ban ngày?
Nhưng mà, nhìn qua không giống như là định động thủ với hắn.
“Mộ tiểu thư cũng dậy thật sớm.”
Lục Thủy mở miệng nói.
“Nhớ tới việc phải làm điểm tâm, cho nên dậy sớm một chút.”
Nói xong, Mộ Tuyết liền đi tới gần Lục Thủy.
“Làm điểm tâm? Vậy Mộ tiểu thư tới đây để làm gì?”
Lục Thủy khép sách lại hỏi.
Hành động theo bản năng.
Hắn không muốn để Mộ Tuyết thấy hắn đang xem Thiên Địa Trận Văn.
“Đến tìm Lục thiếu gia giúp đỡ.”
Mộ Tuyết đứng bên cạnh Lục Thủy, nói.
Lục Thủy nghi hoặc, tìm hắn giúp?
Hắn cũng không biết làm, tìm hắn giúp cái gì?
“Đi thôi.”
Thấy Lục Thủy nghi hoặc, Mộ Tuyết trực tiếp bắt lấy tay Lục Thủy, sau đó lôi kéo Lục Thủy đi ra ngoài:
“Chậm một chút nữa thì trời sẽ sáng mất.”
Nếu như Lục Thủy đang ngủ, Mộ Tuyết còn định đi vào trong phòng, ngồi ở bên cạnh Lục Thủy, nhẹ giọng gọi hắn dậy.
Lúc đó, chắc chắn rất thú vị.
Đáng tiếc, Lục Thủy lại không ngủ.
Lục Thủy đương nhiên là không rút tay về, cứ thể để Mộ Tuyết lôi kéo mình đi ra ngoài.
Nhưng mà, đột nhiên bị kéo dậy, dưới sự vội vàng, hắn suýt nữa là quên mang theo Thiên Địa Trận Văn.
Sau khi cất Thiên Địa Trận Văn, Lục Thủy mở miệng nói:
“Mộ tiểu thư, cô chỉ là người bình thường, tốt nhất là nên đi chậm một chút, tiên váy không ngắn, rất dễ bị trượt chân.
Mộ tiểu thư mà té một cái, chắc hẳn là rất nghiêm trọng.”
“A!”
Lục Thủy vừa nói dứt câu, Mộ Tuyết liền kêu lên một tiếng, ngã về phía trước.
Lục Thủy lập tức kéo tay lại, kéo Mộ Tuyết trở về, giúp Mộ Tuyết đứng vững.
“Lục thiếu gia thấy chưa? Không sao cả.
Cũng sẽ không bị trượt chân.”
Sau khi đứng vững, Mộ Tuyết cười tươi như hoa, thấy được lúm đồng tiền trên mặt nàng.
Dường như đang dùng sự thật để phản bác lại Lục Thủy.
Dù cho nàng có đi nhanh, cũng sẽ không ngã sấp mặt.
Lục Thủy:
“...”