Trong cuộc đời bổn tọa rất ít khi nào thấy được người cường đại như các hạ 2
Sau khi nhận được tin tức, Mộc Nhiễm nhìn Danh Dữ Trọng nói:
“Ngươi còn vô sỉ hơn ta nghĩ.”
“Đạo Sư Nhân Tộc ta nói cho ta biết rằng, có nhiều thứ cần phải đánh đổi cả mạng sống mới có thể đổi lấy. Lúc nãy, ta đã dùng sinh mệnh của mình để làm sự đảm bảo, đổi lấy một câu của đại lão.
Ta tin rằng càng nhiều người sẽ cảm thấy rằng ta đây không phải là vô sĩ, mà là anh dũng.
Thậm chí là bội phục.”
Minh Thổ Thiên Vũ Danh Dữ Trọng dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói, nếu như mà hiện tại hắn không phải đang quỳ, thì khí thế sẽ tốt hơn.
Mộc Nhiễm:
“...”
Nàng không thèm quan tâm tới Danh Dữ Trọng, nhưng mà nàng có chút bận tâm Tịnh Thổ.
Nếu như có thể thuận lợi, thì không sao cả.
Một khi không thuận lợi, đại lão nhất định sẽ đích thân tới Tịnh Thổ.
Mặc dù, đại lão đã đồng ý rằng sẽ không động thủ.
Nhưng mà, có thể ngồi ở vị trí đại lão, thật sự có thể gió êm sóng lặng sao?
Ở một số thời điểm, không phải là xuất hiện bất kỳ sự việc gì cả.
Mà là do có một vài người đi tới nơi nào đó, và chính họ là đầu nguồn của việc gió nổi lên.
Nàng chỉ hy vọng rằng tất cả mọi thứ đều sẽ thuận lợi.
Đương nhiên, nàng cũng hy vọng rằng có thể tìm được quyển sách kia. Nếu như mà không tìm được, vị đại lão kia có khả năng sẽ tự mình tới.
Một một số việc, không phải là do đại lão không tin, mà là do có nhiều thứ chỉ có đại lão mới có thể phát hiện được.
Đại lão giáng lâm, có khả năng rất lớn sẽ nổi lên sóng gió.
Đến lúc đó, thần thoại Minh Thổ vô sỉ tuyệt đối sẽ trở thành chuyện cười.
Vốn dĩ không có thần thoại cũng thành có thần thoại, chỉ là có chút thần thoại là do có người cố ý tạo thành, mà cũng có chút thần thoại chỉ là do người nào đó tới cho nên mới có.
Thần thoại tồn tại là vì hắn.
Mộc Nhiễm không nghĩ nhiều nữa, bọn họ đi về phía Tịnh Thổ.
Tay Danh Dữ Trọng cầm trường thương, trên eo là trường kiếm.
Đi ra ngoài hoàn toàn chẳng khác nào giang hồ.
…
Buổi chiều.
Lục Thủy đi thẳng tới đại điện.
Đã tới thời gian đi gặp Tam Trưởng Lão, hắn không dám kéo dài.
Đến muộn rất dễ nhìn thấy gương mặt như thể người ta đang thiếu nợ ông ấy vậy.
Cũng không biết là ai thiếu nợ Tam Trưởng Lão, lần nào gặp cũng là gương mặt như thế.
Khó mà tưởng tượng được rằng hồi trẻ Tam Trưởng Lão như thế nào, mỗi ngày đều dùng gương mặt đó để gặp Nhị Trưởng Lão sao?
Lần sau hỏi thử Nhị Trưởng Lão xem sao, có phải Nhị Trưởng Lão là người thiếu tiền Tam Trưởng Lão hay không.
Nếu như mà có, thì nên tranh thủ trả.
Đời trước nợ tiền, đời sau gặp nạn.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã đi tới đại điện, Tam Trưởng Lão ngồi ở trên cùng, vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho người ta vô thức cảm thấy rằng có phải mình thiếu đối phương 10 triệu hay không.
Lên giá rồi nha, trước có 5 triệu thôi.
Lục Thủy âm thầm giật mình.
Sau đó cung kính mở miệng:
“Xin chào Tam Trưởng Lão.”
“Đi Băng Nguyên Tuyết Vực rồi?”
Tam Trưởng Lão không nói tới những việc khác, mà trực tiếp hỏi về trạm đầu tiên mà Lục Thủy đi.
Cái này vừa hay là trận chiến xuất hành đầu tiên của hắn, chỉ ra một chưởng đã thu được chiến thắng chung cuộc.
Không có chuyện xấu nào cả, sẽ không sao.
“Vâng, tham gia hôn lễ của Kiều…Kiều gia.”
Lục Thủy định nói là Kiều Dã, nhưng mà danh tự hình như không được tốt lắm.
Suy nghĩ một chút, gương mặt hiện tại của Tam Trưởng Lão là ai đang thiếu ông ấy 10 triệu, nói sai danh tự, rất dễ đi luôn.
Vì đảm bảo an toàn, vẫn là nên dùng Kiều gia cho thích hợp.
Danh tự chính xác là cái gì?
Minh Dã?
Lần sau hỏi thử xem mới được.
“Còn nhớ rõ rằng mình đã làm gì ở Kiều gia không?”
Tam Trưởng Lão lên tiếng.
Giọng nói có chút trầm thấp, dường như đang tức giận.
Lục Thủy cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, hắn đã làm cái gì?
Toàn bộ hành tình đều an tĩnh ngồi xem mà.
“Ý của Tam Trưởng Lão là muốn nhắc tới việc gì?”
Hắn cảm thấy bản thân vẫn là nên hỏi thì hơn.
Có đôi khi, có một số việc không phải do ý của hắn, có đôi khi là do bị hiểu lầm, cho nên vẫn hỏi kỹ thì hơn.
Tam Trưởng Lão vung tay, trực tiếp lôi ra hai tấm ảnh chụp.
“Đây là do ngươi làm?”
Mặt của Tam Trưởng Lão sắp bốc khói luôn rồi.
Trong nháy mắt, từ 10 triệu tăng vọt lên 13 triệu.
Lục Thủy rất ngạc nhiên, việc gì mà khiến cho gương mặt của Tam Trưởng Lão tăng giá nhanh như vậy.
Lúc này, ảnh chụp nằm ngay đằng trước hắn.
Đưa tay ra nhận lấy, sau đó quan sát.
Đây là ảnh chụp ở hôn lễ của Kiều Dã.
Hắn ngồi ở cái bàn bên cạnh, trên mặt bàn có một tấm thiệp mời và một tấm ảnh chụp đang được dựng đứng, trong ảnh chụp chính là gương mặt nghiêm túc của Tam Trưởng Lão.
Việc này thật ra không có gì cả.
Vấn đề là, Đông Phương Tra Tra thế mà còn đặt hai cái bánh bao ở trước ảnh chụp, còn chắp tay trước ngực nữa.
Cảm giác giống như đang tế bái người kia vậy.
Lục Thủy:
“...”
Phải tìm lúc nào đó giết chết Đông Phương Tra Tra mới được.
Sau đó lặng lẽ chôn đi.
“Biết sai chưa?”
Giọng nói của Tam Trưởng Lão truyền từ phía trên cùng đại điện tới lỗ tai Lục Thủy.
Cực kỳ nghiêm túc.
Cái này rõ ràng là do Đông Phương Tra Tra sai, Lục Thủy âm thầm suy nghĩ ở trong đầu, nhưng mà đến cuối cùng thì hắn vẫn không dám nói ra.
Có đôi khi dùng đạo lý để thắng cũng chẳng được gì cả, mạnh miệng chỉ mang tới sự trừng phạt mà thôi.
Thẳng cũng chẳng được chỗ tốt gì.
Việc này cũng chẳng thể nào lật lại bản án cả.
Nhưng mà, ai gửi bức ảnh này vậy?
Tại sao khắp nơi đều có bọn gian tế này cơ chứ?
“Biết sai rồi.”
Lục Thủy cúi đầu nói nhỏ.
Tam Trưởng Lão nhìn bộ dạng phục tùng của Lục Thủy.
Gần đây, Lục Thủy đúng là đã thay đổi, không hề phản bác, việc này khiến cho lửa giận của hắn không đánh ra được.
Khá là khó xử.
Trước kia, coi như là có cốt khí, chết cũng không nhận sai.
Hiện tại…
Biết sai liền đổi?
Hắn cảm giác Lục Thủy chỉ là thuận miệng nhận sai mà thôi, lần sau sẽ tiếp tục phạm sai lầm.
Nghĩ tới đây, nội tâm Tam Trưởng Lão càng thêm tức giận.
Lục Thủy có hơi kinh ngạc, bản thân mình cũng đã nhận lỗi rồi, tại sao giá cả của gương mặt kia càng tăng thêm vậy?
Nhìn không thấu.
Tam Trưởng Lão trầm mặc một chút, không nói về chuyện này nữa, mà hỏi về chuyện ở Nguyệt Chi Quốc Độ:
“Nhìn thấy cái gì ở Nguyệt Chi Quốc Độ?”
“Thấy được một tòa thành, trong phòng có thắp đèn, có tiếng bước chân, không có người mở cửa đi ra ngoài.”
Lục Thủy mở miệng nói.
“Đằng sau?”
Tam Trưởng Lão hỏi.
“Nhìn thấy ba người vây quanh một bé gái.
Cuối cùng, hòa thượng cao tay hơn, dẫn bé gái rời đi.
Người mặc đạo bào chết, người cầm kiếm cũng chết.”
Lục Thủy tóm ý lại rồi nói.
Tam Trưởng Lão:
“...”
Đây là muốn đi Băng Sương Hà phải không?
“Tiếp tục.”
Tam Trưởng Lão càng muốn xem thử xem Lục Thủy sẽ nói như thế nào.
“Hết rồi.”
Lục Thủy nói thẳng.
“...”
Ngay lúc này, gương mặt của Tam Trưởng Lão lập tức lên tới giá 30 triệu.
Hắn nhìn Lục Thủy bằng đôi mắt vô cùng lạnh lùng.
Ban đầu hắn cứ nghĩ rằng khi trong nhà có sự biến đổi lớn như thế, Lục Thủy ít nhiều cũng sẽ trưởng thành lên một chút, không nghĩ rằng hắn sẽ như này.
Khi nào Lục gia mới có thể sinh ra thiên chi kiêu tử, tung hoành Tu Chân Giới đây?
Bọn họ không cầu tên, chỉ muốn nhìn một chút tiền đồ của hậu bối thôi.
Nghĩ tới đây, Tam Trưởng Lão đột nhiên sửng sốt một chút.
Có vẻ như là có rồi.
Đứa bé thứ hai kia, Lục Cổ, vừa mang thai đã trực tiếp khiến cho thiên địa biến hóa.
Như thế thì đứa trẻ được sinh ra kia sẽ có thể bình thường sao?
Mà Lục Thủy cũng sắp phải thành hôn rồi, chuyện có hài tử cũng là điều sớm hay muộn.
Đây không phải là đại hỷ sao?
Lục Thủy vốn dĩ còn nghĩ mình chắc chắn phải đối mặt với sự trừng phạt, nhưng rất nhanh hắn liền kinh ngạc mà phát hiện.
Gương mặt vốn dĩ đang ở mức giá 30 triệu của Tam Trưởng Lão, nhanh chóng hạ xuống còn 7 triệu.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Tam Trưởng Lão đã nhận được thứ gì rồi sao? Có phải vì mẫu thân mang thai, Lục gia sắp có được đứa con thứ hai hay không?”
Lục Thủy âm thầm nghi ngờ trong lòng.
Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng đúng.
“Gần đây, luyện thể hoang phế không ít rồi phải không?”
Tam Trưởng Lão nhìn Lục Thủy nói:
“Bên ngoài Thu Vân Trấn có một vài nơi cần xây dựng lại, đi dời gạch đi.
Đây là trừng phạt của ngươi.
Có ý kiến gì không?”
“Không có.”
Lục Thủy cúi đầu.
Thực ra, hắn muốn đi Băng Sương Hà hơn.
Nhưng mà ngẫm lại, cũng được.
Vạn nhất, lại tạo ra động tĩnh không nhỏ thì sao.
Hôm nào lén chạy vào là được, đến lúc đó dù cho có gây ra động tĩnh không nhỏ, thì cũng không có gì chứng minh hắn có mặt ở đó.
Sẽ không ai hoài nghi hắn.
Nó có sập đi nữa, hắn cũng không cần phải tiếp nhận trừng phạt.
Không hẳn, dù chuyện xảy ra bên trong đó không liên quan gì tới hắn, cũng dễ dàng bị Tam Trưởng Lão trừng phạt.
Về phần dời gạch, không thành vấn đề.
Với lại một khi Tịnh Thổ có tin tức gì, hắn sẽ phải rời đi.
Tới lúc đó, muốn rời đi cũng tiện.
Dù sao thì Tam Trưởng Lão cũng không đưa ra quy định cụ thể gì.
Ở trong Sương Hà thì khác, khi đi vào trong đó, trừ khi được người dẫn ra, thì nếu như không có việc gì thì rất khó để đi ra sớm được.