Khi mang thai đứa bé của Lục gia, thiên địa xuất hiện dị tượng không phải là chuyện bình thường à? 1
Thu Vân Trấn.
“Người ở trong trấn này thực sự rất siêng năng, mới sáng sớm đã mở cửa tiệm để buôn bán rồi.”
Ngưng Hạ nhìn những người này, không khỏi có chút cảm khái.
Các nàng hoàn toàn không phải dạng người như thế.
“Bởi vì, trong tiểu trấn này có rất nhiều người thường.
Hôm nay lão tổ muốn ăn cái gì?”
Hồng Tố mở miệng hỏi.
Trong tông môn của các nàng, căn bản là không có người thường.
Đương nhiên sẽ không giống với Thu Vân Trấn.
Dù sao, người ở trong tiểu trấn này, ai cũng phải tự lực cánh sinh, kiếm tiền nuôi gia đình.
Còn phải ăn đủ một ngày ba bữa.
Mà người tu chân thì khác, mặc dù cũng phải kiếm tiền, nhưng mà việc một ngày ba bữa không phải là chuyện tất yếu. Với lại, phần lớn mọi người đều tu luyện vào buổi tối, sẽ không có ai lãng phí thời gian buổi sáng để mở tiệm buôn bán cả.
“Không ăn, đi tới ngọn núi ở phía sau Lục gia, nếu còn ăn nữa, tiểu trấn này sẽ bị phá hủy mất.”
Ngưng Hạ dẫn theo Hồng Tố đi về phía Lục gia.
Hồng Tố cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.
Lão tổ làm gì mà khiến cho Thu Vân Trấn bị hủy?
“Không cảm nhận được sao?”
Sau khi rời khỏi Thu Vân Trấn, Ngưng Hạ quay đầu nhìn Hồng Tố hỏi:
“Tiểu trấn này bị sức mạnh của tiểu nha đầu kia bao trùm, nàng biết ta tới, nhưng mà không tìm được ta.”
Hồng Tố kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía tiểu trấn, nàng thật sự không hề cảm nhận được một chút khí tức nào của vị tiền bối kia.
“Thực lực của vị tiểu tiền bối kia kém lão tổ nhiều không?”
Hồng Tố tò mò hỏi.
“Không nhiều.”
Ngưng Hạ lắc đầu.
“Vị tiểu tiền bối kia cũng đã đạt tới đạo tẫn?”
Hồng Tố cảm thấy có hơi kinh ngạc.
“Vẫn chưa, nàng chỉ mới cửu giai mà thôi, còn cách Đại Đạo Thiên Thành một bước cuối cùng.
Nhưng mà đánh nhau rất tốt, ta cũng chỉ miễn cưỡng thắng được nàng mà thôi.”
Ngưng Hạ bình tĩnh nói.
Hồng Tố khó mà tin được.
Tại sao lại như thế?
Người Lục gia đều như vậy sao?
Thế nhưng nàng cũng hiểu được một chút vì sao trước đây Đạo Tông lại không chịu giúp Lục gia, thậm chí còn ước gì trông thấy được bộ dáng đối phương độ kiếp thất bại.
Lúc đó, cộng cả Lục Vô Vi và Lục Hữu Đình, Lục gia có thể có tới 3 vị Đại Đạo Thiên Thành.
Địa vị của Đạo Tông sẽ trực tiếp bị phá vỡ.
Có điều, mọi người đều không nghĩ tới rằng một mình Lục Vô Vi đã đủ để phá vỡ Đạo Tông rồi.
Nếu như sớm biết rằng sẽ như thế này, có lẽ Đạo Tông cũng sẽ không làm như vậy.
Đương nhiên, chưa tự mình trải qua, cho nên khả năng cao là bọn họ vẫn sẽ làm như thế.
Dù sao, không thử một lần, sẽ không ai cam tâm, cũng chẳng ai muốn tin.
Không bao lâu sau, Ngưng Hạ đã tới được ngọn núi ở phía sau Lục gia.
Trong nháy mắt, hồ nước ở phía sau núi nổi lên một trận gió, chỉ có điều rất nhanh đã lướt đi.
Nhị Trưởng Lão vốn dĩ đang đi trên đường trong Thu Vân Trấn, trực tiếp nhìn về phía sau núi:
“Nhìn thấy ngươi rồi.”
Nói xong, nàng trực tiếp biến mất tại chỗ.
Mà Tam Trưởng Lão đang ở đại điện cũng nhìn về phía sau núi.
Hắn vốn định đi về phía đó, thế nhưng lại thu hồi bước chân.
Sau đó, không quan tâm nữa.
Làm như không thấy gì cả.
Dù sao, dựa vào khí tức mà đối phương truyền ra, chính là Xảo Vân lão tổ.
Tiền bối Ngưng Hạ.
Cấp bậc tiền bối như này, dù hắn có đi cũng bị Nhị trưởng lão đuổi về.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn, mỗi lần mà Nhị trưởng lão gặp vị tiền bối này, tâm tình đều sẽ không được tốt.
Mà tâm trạng của Nhị trưởng lão không tốt, thì tốt nhất là đừng nên đến gần.
…
Nhị Trưởng Lão xuất hiện ở sau núi, đập vào mắt nàng chính là gương mặt tràn đầy ý cười của Ngưng Hạ.
“Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp.”
Ngưng Hạ nhìn Nhị trưởng lão xuất hiện từ trong không gian, mở miệng cười nói.
“Ngươi đã nói gì với nàng?”
Nhị trưởng lão nói với Ngưng Hạ, sau đó nhìn chằm chằm vào Hồng Tố.
Hồng Tố sợ hết hồn.
Nàng thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Theo lý thuyết thì người có cấp bậc như nàng, cũng là đại tiền bối.
Thế nhưng, ở trước mặt hai người này, nàng cũng chỉ là tiểu bối mà thôi.
Cho nên, nàng không biết là có nên nói chuyện hay không.
“Nàng nói tất cả lịch sử đen tối của ngươi cho người khác biết, nói ngươi mắng Tiểu Tiểu Vi là tên khốn, nói ngươi cảm thấy Tiểu Tiểu Vi có tư tưởng bẩn thỉu.”
Cửu ngồi giữa không trung, lắc lắc cái chân nhỏ, trả lời câu hỏi của Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão:
“...”
Có đôi lúc, nàng cảm thấy việc Cửu vẫn lạc là chuyện tốt
“Mặc dù, ta rơi xuống là do Thí Thần, nhưng mà ta đối với bọn họ cũng rất tốt.”
Cửu trực tiếp trả lời suy nghĩ trong lòng của Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão không thèm nhìn Cửu, mà nhìn về phía Ngưng Hạ:
“Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Ngưng Hạ hóa thành làn khói xanh, biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện chính là ngay trước mặt Nhị trưởng lão.
Nàng nhéo nhéo gương mặt của Nhị trưởng lão, kinh ngạc nói:
“Gương mặt này của ngươi vẫn mềm như hồi còn nhỏ vậy.”
Nhị trưởng lão không nói nhiều, trực tiếp đưa tay lên muốn quăng tay Ngưng Hạ ra.
Chỉ là, vừa mới giơ lên, Ngưng Hạ đã thu tay về.
“Cha mẹ ngươi có dạy ngươi rằng phải biết tôn kính trưởng bối hay không hả?”
Ngưng Hạ mở miệng hỏi.
Nhị trưởng lão không muốn quan tâm tới Ngưng Hạ, chỉ hỏi mục đích chuyến đi lần này của Ngưng Hạ:
“Ngươi muốn biết cái gì?
Trực tiếp hỏi.”
“Dị trượng trước đây là như thế nào?”
Ngưng Hạ không hề quanh co lòng vòng.
“Lê Âm mang thai.”
Nhị trưởng lão nói thẳng.
“Nói như vậy, Lục gia cũng có thể sẽ có thêm một vị trưởng lão?”
Ngưng Hạ hơi kinh ngạc, việc Lục gia có 2 đứa bé đã là chuyện rất hiếm thấy rồi.
Không nhắc tới những năm gần đây, mà lúc trước cũng như thế.
Mỗi khi xuất hiện hai người, khả năng cao là sẽ thêm một vị trưởng lão.
Nhưng mà, nàng vẫn suy nghĩ về dị tượng kia:
“Hay là nói về chuyện dị tượng kia đi, tại sao Lục gia lại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ như vậy?”
“Lê Âm mang thai.”
Nhị trưởng lão lập lại một lần nữa.
“Không thể nói được sao?”
Ngưng Hạ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Ta nói rồi, Lê Âm mang thai.”
Nhị trưởng lão nói lại lần thứ ba.