Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1077 - Chương 1077: Khi Mang Thai Đứa Bé Của Lục Gia, Thiên Địa Xuất Hiện Dị Tượng Không Phải Là Chuyện Bình Thường À? 2

Chương 1077: Khi mang thai đứa bé của Lục gia, thiên địa xuất hiện dị tượng không phải là chuyện bình thường à? 2 Chương 1077: Khi mang thai đứa bé của Lục gia, thiên địa xuất hiện dị tượng không phải là chuyện bình thường à? 2

Khi mang thai đứa bé của Lục gia, thiên địa xuất hiện dị tượng không phải là chuyện bình thường à? 2

Ngưng Hạ sửng sốt một chút.

Trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa thể phản ứng lại được, nhưng mà Nhị trưởng lão nói đến lần thứ ba thì nàng cũng đã phản ứng lại rồi, chỉ có điều vẫn không thể tin nổi:

“Ngươi sẽ không nói với ta rằng, dị tượng này xuất hiện, khiến cho tam đại thế lực phải vây công, tất cả chỉ vì Lê Âm mang thai đúng không?”

“Khi mang thai đứa bé của Lục gia, thiên địa xuất hiện dị tượng không phải là chuyện bình thường à?”

Nhị trưởng lão bình tĩnh nói.

Ngưng Hạ:

“...”

Hồng Tố:

“...”

Hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng được không hả.

“Chuyện vượt ra khỏi sức tưởng tượng cũng không phải chỉ có một, sau này còn nhiều lắm.”

Cửu đứng ở giữa không trung nhìn xuống.

Chỉ là giọng nói của nàng chỉ có một mình Nhị trưởng lão mới nghe được mà thôi.

Lục Thủy đi tới Thu Vân Trấn, ban đầu hắn không hề muốn dừng lại.

Nhưng mà ở khắp nơi đều có khí tức của Nhị trưởng lão.

Không cẩn thận một chút thôi là ở đây sẽ nổ ngay, hắn rất hiếu kỳ, rốt cuộc thì ai đã chọc Nhị trưởng lão vậy.

Nhưng may mắn là, không lâu sau đó khí tức này đã biến mất.

“Xem ra, Nhị trưởng lão đã rời đi rồi.”

Còn về việc đã xảy ra chuyện gì, Lục Thủy không biết, cũng không muốn biết.

Bên cạnh Nhị trưởng lão luôn có Cửu đi theo, nhìn sao cũng chẳng phải là vấn đề nan giải gì cả.

Mặc dù, có rất nhiều chuyện Cửu không chịu nói, nhưng mà nàng đúng là rất đặc thù.

Về phần tại sao lại đi theo bên cạnh Nhị trưởng lão, hắn không biết, có cơ hội sẽ hỏi thử một chút.

Thuận tiện xem thử xem có hỏi được gì khác không.

Hiện tại, tu vi của hắn vẫn chưa đủ, nếu bị phát hiện thì sẽ rất hạn chế cho những việc làm tiếp theo.

Hắn cũng không muốn phải lén lút trốn ra ngoài đâu.

Nhất là khi còn rất dễ dàng bị bắt lại.

Sẽ bị Mộ Tuyết chê cười, nhất định là sẽ bị cười cực kỳ lâu, bởi vì hắn và Mộ Tuyết đều biết tình huống của tương lai là như thế nào.

Bọn họ có thể sống rất lâu.

“Thiếu gia.”

An Dật đi tới bên cạnh Lục Thủy, nhẹ giọng nói.

Thấy người tới là An Dật, Lục Thủy không khỏi có chút ngoài ý muốn, hắn cứ nghĩ rằng người tới sẽ là Chân Võ.

“Tam trưởng lão bảo ngươi tới tìm ta?”

Lục Thủy hỏi An Dật.

“Chúng ta đúng là nhận được thông báo, đi hỗ trợ thiếu gia.”

An Dật mở miệng trả lời.

Vốn dĩ bọn họ đang tìm hiểu tin tức ở bên ngoài.

Nhưng mà, việc này đã được để lại cho những người đang ở bên ngoài tiến hành, bọn họ thì bắt đầu hỗ trợ cho việc khôi phục hoàn cảnh ở phụ cận.

“Dẫn đường đi.”

Lục Thủy nói.

Sự trừng phạt của Tam trưởng lão, hắn đương nhiên là không thể nào từ chối được rồi, nhưng mà lần này cũng không quá nghiêm ngặt.

Có thể là do dính chút ánh sáng của em gái.

Đúng rồi.

Vì cô em gái này, hắn thân là người làm anh phải chạy ngược chạy xuôi.

Chân bị thương vẫn phải vượt không gian để trấn tràng cho nàng.

An Dật đi trước dẫn đường, hắn nghe nói thiếu gia tu luyện thể thuật.

Nhưng mà cũng không rõ tình huống cụ thể là gì.

“Căn cứ theo thông tin, lần này sẽ lấy thể thuật của thiếu gia làm chủ.

Không biết thiếu gia muốn cấp độ nào?”

An Dật đang đi ở đằng trước dẫn đường, thuận miệng hỏi.

Lục Thủy suy nghĩ một chút.

Trên lý luận thì hắn chỉ có luyện tam giai.

Nhưng mà bây giờ đại khái thì hắn cũng đã ngũ giai rồi.

Luyện tam giai chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, nhưng ngũ giai thì lại quá khoa trương, có hơi khó.

“Đi qua đó xem thử đã.”

Lục Thủy nói.

Tạm thời hắn vẫn còn chưa biết phải chuyển cái gì gạch, cho nên trước tiên phải hiểu rõ bọn họ phải làm gì đã.

Rất nhanh, Lục Thủy đã đi ra khỏi Thu Vân Trấn, sau đó đi vào bên trong đống phế tích.

Phế tích ở nơi này không hề có bất kỳ dấu tích của Đại Đạo.

Nhưng mà, vẫn còn ở phía xa kia nữa.

“Xem ra, muốn hoàn toàn tiêu diệt đi vết tích của Đại Đạo cũng không quá dễ dàng.”

Lục Thủy âm thầm suy nghĩ.

Lúc đó có quá nhiều cường giả, khí tức Đại Đạo tung hoành khắp nơi.

Không gian bị phá vỡ, không trung rung chuyển.

Đại trưởng lão suýt nữa đã chém mở phía chân trời.

Tất cả khí tức đó không hề ảnh hưởng gì tới Thu Vân Trấn cả, nhưng mà lại xuống xung quanh đó.

Ở trong chiến trường, Nhị trưởng lão còn đánh rất lâu với cường giả khác.

Có thể nói rằng, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nơi này sẽ có thể trở thành một bí cảnh.

Thậm chí có thể làm phòng ngự tự nhiên của Lục gia.

Nhưng mà, dựa theo bộ dạng hiện tại mà nói, mấy vị trưởng và cha hắn không hề có ý định giữ lại những vật này.

Dường như chỉ muốn khôi phục lại trạng thái bình thường mà thôi.

“Thiếu gia, chính là chỗ này, chúng ta sẽ xây dựng một kiến trúc đặc biệt ở đây, đây là mệnh lệnh của Tộc trưởng. Gạch ở đây cũng là được đặc chế, vô cùng nặng.

Chắc chắn sẽ hỗ trợ được thể thuật của thiếu gia.”

An Dật đứng bên cạnh giải thích.

Lục Thủy nhìn về phía tâm kiến trúc trong phế tích, nhìn có hơi giống cái tháp, nhưng mà xung quanh cũng có những nền khác.

Càng giống tế đàn hơn.

Có một vài cận vệ đang ôm một đống gạch màu vàng sậm, bước từng bước một về tâm kiến trúc.

Ngoại trừ cận về, còn có một số những người khác.

Nhưng phần lớn đều là người luyện thể.

“Nhắc nhở trước với thiếu gia rằng, những viên gạch này đều không thể dùng thuật pháp để đưa lên, bất kể là thuật phát gì đều vô dụng cả.”

An Dật nói.

Có nghĩa là, tất cả những vật này đều cần dùng sức người để vận chuyển lên trên đó.

Lục Thủy gật đầu, hắn cũng không quá bận tâm tới những cái này, thứ mà hắn muốn thấy chính là kiến trúc mà mấy vị trưởng lão muốn xây dựng.

“Có bản vẽ không?”

Lục Thủy mở miệng hỏi.

“Ở đây.”

An Dật đưa một quyển ngọc giản cho Lục Thủy.

Lục Thủy nhận lấy, đây không phải là đồ vật ở thời đại này.

Cho nên, không phải được vẽ trên giấy.

Hơn nữa, không thể nào dùng mắt thường để quan sát được, cần phải dẫn linh khí vào trong mắt, thì mới có thể nhìn thấy được nội dung trên ngọc giản.

Nhưng người khác cần phải thế, nhưng mà Lục Thủy đương nhiên là không cần.

Hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đây là gì.

Sau đó, hắn trả lại nó cho An Dật.

An Dật lấy lại.

Hắn cảm thấy rằng có lẽ thiếu gia không hề nhìn nó, chỉ làm bộ xem xong rồi mà thôi.

Mà hắn, phải giả bộ như thiếu gia xem hiểu là tốt rồi, phối hợp với hành động của thiếu gia, đây là chức trách của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment