Khi mang thai đứa bé của Lục gia, thiên địa xuất hiện dị tượng không phải là chuyện bình thường à? 3
“Đạo Tịch Đài? Xem ra mấy vị trưởng lão định trực tiếp bình định tất cả vết tích của Đại Đạo ở xung quanh đây.”
Trong lòng Lục Thủy đã lý giải được đại khái ý của họ.
Đạo Tịch Đài không dễ xây, yêu cầu về chất liệu rất cao, quá trình xây dựng cũng vô cùng khó khăn.
Trung tâm tế đàn còn dễ, nhưng mà để xây dựng được bốn trụ cột ở bốn phía cần phải dựa vào sự biến hóa của thiên thời địa lợi, nếu không sẽ thất bại.
Những người này có lẽ chỉ xây dựng trung tâm của tế đàn.
Những cái cột kia cần phải có người lý giải về phương diện này ra trận.
Về việc người đó là ai, Lục Thủy không biết.
Cũng không thể nhìn thấy những người đó ở đây được.
“Ta muốn xây bốn cái trụ cột được không?”
Lục Thủy hỏi An Dật.
Vật này, kiếp trước hắn vẫn chưa chơi qua, nhưng mà độ khó cũng không quá lớn.
Cũng không phải hắn muốn xây là xây, mà phải tinh tế khống chế được viên gạch ở trong tay.
Hắn có thể dựa vào nó để đề cao thể thuật.
Còn không bại lộ cấp độ thể thuật thật sự của mình.
“Thiếu gia, bốn trụ cột không phải như…”
Khi An Dật muốn từ chối, thì đột nhiên sững sờ, thiếu gia biết bọn họ đang định xây cái gì?
Không phải lúc nãy không nhìn thấy được nội dung trên ngọc giản sao?
“Giúp ta chuẩn bị gạch.”
Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Sau đó, hắn đi tới một nơi cách trụ cột tương đối xa.
Hắn phải chờ gạch tới.
An Dật biết mình không thể nào từ chối được.
Nhưng mà, thiếu gia chỉ là muốn xây trụ cột mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì cả.
Bốn cái trụ cột cần có người đặc thù tới xây, nếu thiếu gia muốn chơi cũng chẳng sao cả.
Đến lúc đó chỉ cần phá hủy đi là được rồi.
“Thiếu gia chờ một lát.”
An Dật lên tiếng, sau đó nhìn về phía Đỗ Lâm và Mạc Kỳ nói:
“Các ngươi mang gạch qua bên đây.”
Về phần tại sao phải chuyển tới cho Lục Thủy, An Dật không thèm quan tâm.
Khi biết thiếu gia muốn qua đây giúp đỡ, bọn họ đã chuẩn bị xong tâm lý tiến bộ sẽ bị lùi lại rồi.
Bây giờ, chỉ để hai người rời khỏi đội ngũ mà thôi, không ảnh hưởng gì lớn.
Có lẽ còn có thể hoàn thành xong phần trung tâm của tế đàn vào hôm nay.
Trừ khi, thiếu gia không chơi với bốn cái trụ nữa, mà chạy tới trung tâm tế đàn chơi.
Lục Thủy không để ý tới những người khác, hắn nhìn về vị trí của bốn cái trụ cột, nền móng đã được chuẩn bị kỹ càng, việc còn lại chính là xây dựng lên.
Có hơi cao.
Hắn đưa tay ra, ra hiệu phóng gạch.
Mạc Kỳ đi tới, đầu tiên là đem một viên gạch đặt vào trong tay Lục Thủy:
“Thiếu gia, có hơi nặng.”
Bọn họ biết vị thiếu gia này, những người khác thì không biết.
Lục Thủy nhận lấy viên gạch màu vàng sẫm, hắn phát hiện ra rằng nó đúng thật là có chút nặng.
Sau đó, hắn âm thầm vận chuyển thể thuật, trong nháy mắt, cảm giác mà viên gạch này mang tới cho hắn, được khống chế thành vô cùng nhỏ bé.
Sau đó, nhẹ nhàng ném ra.
Hành động đột ngột này khiến cho ba người An Dật không khỏi sửng sốt.
Đây là điều mà bọn họ không hề nghĩ tới.
Nhưng mà rất nhanh, bọn họ phát hiện ra rằng, mấy viên gạch mà Lục Thủy ném ra đều rơi vừa vặn xuống nền móng của cây trụ gần nhất.
Chỉnh chỉnh tề tề.
An Dật kinh ngạc.
Sức mạnh khống chế như này, thể thuật của thiếu gia rất lợi hại.
Phải biết rằng, muốn ném được viên gạch đến vị trí nào đó, không chỉ dựa vào lực ném, mà còn phải dựa vào góc độ, cùng với đủ loại vấn đề khác.
Dường như thiếu gia rất am hiểu thứ này.
Còn việc, có thể xây dựng được trụ cột hay không, hắn không hề nghĩ tới.
Bởi vì, không thể nào thành công được.
Đối với suy nghĩ của những người khác, từ trước tới giờ, Lục Thủy chưa từng để tâm.
Hiện tại, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này để luyện tập thể thuật một chút mà thôi.
Sẵn tiện tử xem có thể xây được cái trụ cột này không.
Thành công hay không cũng không liên quan gì tới hắn cả, những người khác có lẽ cũng chẳng thèm để ý.
Hắn đưa tay ra, muốn thêm gạch.
Mạc Kỳ lập tức đặt gạch vào trong tay Lục Thủy.
Khi nhận được gạch, Lục Thủy không hề dừng lại, trực tiếp ném gạch ra ngoài.
Phanh!
Thanh âm thanh thúy vang lên, cục gạch an ổn nằm ở ngay bên cạnh đống gạch kia.
Vị trí vẫn vừa khít như trước.
Lục Thủy tiếp tục đưa tay ra nhận gạch:
“Nhanh một chút.”
Mạc Kỳ không dám có chút chần chờ nào, tăng nhanh tốc độ đưa gạch.
Lần này, chỉ cần Lục Thủy vừa ném viên gạch xong, ngay lập tức có viên gạch khác được đặt vào trong tay hắn.
Lục Thủy rất vừa lòng với việc này, hắn vận chuyển thể thuật, dùng sức mạnh nhỏ bé hóa nó, mỗi một lần viên gạch được ném ra đều rơi xuống vị trí đã được hắn tính toán trước.
Những người không biết Lục Thủy nghĩ, có lẽ là cao thủ tới xây bốn cái trụ cột. Còn người biết Lục Thủy, lập tức biết thiếu gia đang chơi mà thôi.
Còn rất ra hình ra dáng.
Mạc Kỳ hoàn toàn không có thời gian để chú ý mấy viên gạch được Lục Thủy ném ra, hắn chỉ biết rằng tay thiếu gia rất ổn, tiết tấu rất nhanh.
Chỉ cần hắn lơ là một chút thì sẽ khó mà theo kịp được.
Đỗ Lâm ở đằng sau càng đau khổ hơn, quá nhanh, nàng dời gạch không kịp.
Mà người kinh ngạc nhất chính là An Dật, cường độ và góc độ mỗi lần thiếu gia ném gạch đều không giống nhau, nhưng mà không phải vì không khống chế tốt, mà là do khống chế quá tốt.
Hắn cũng có thể làm được.
Nhưng nhị gia tuyệt đối không thể làm được.
Tam giai thông thức, mới có thể bao trùm sức mạnh lên toàn bộ viên gạch.
Hơn nữa, cho tới tận bây giờ, thiếu gia vẫn chưa hề xảy ra sai lầm một lần nào cả, tam giai cũng không thể làm được như thế.
Hắn liếc Lục Thủy một cái, sau đó cẩn thận quan sát.
Tu vi đúng là đang ở nhị giai.
“Nghe nói, thể thuật của thiếu gia đã đạt tới tam giai, có lẽ đây là sự thật, nhưng mà có lẽ chỉ ở phương diện sức mạnh mới đúng.
Thế nhưng, năng lực hiện tại mà thiếu gia thể hiện ra, không chỉ ở tam giai mới đúng?
Chẳng lẽ, thiếu gia là thiên tài thể thuật?”
An Dật âm thầm kinh ngạc.
Nhưng sau đó lại cảm thấy rất bình thường, dù sao thì Tộc trưởng cũng là thiên tài thể thuật.
Có điều, hắn cảm giác hình như không phải thế.
Nếu quả thực là thiên tài, thiếu gia hẳn là chuyển sang tu thể thuật mới đúng.
Không phải như bây giờ, tiếp tục tu đạo.
An Dật không hiểu, nhưng đây cũng không phải là chuyện của hắn, hắn chỉ cần hồi báo đúng sự thật là được.
“Có lẽ thiếu gia không kiên trì được bao lâu nữa, loại điều động sức mạnh như này, không tới mười lăm phút đã phải nghỉ ngơi rồi.”
Chỉ mười lăm phút mà thôi, vậy cứ tùy ý thiếu gia đi.
An Dật nghĩ thầm như thế, hắn cũng nói cho Đỗ Lâm đang âm thầm than khổ.
Lục Thủy nhìn vị trí của cái trụ, hắn không ngừng ném gạch ra đó, xây dựng cái trụ cột đầu tiên.
Đúng lúc này, đột nhiên có một làn gió nhẹ thổi tới, giống như có một loại khí tức nào đó lay động trụ cột.