Khi mang thai đứa bé của Lục gia, thiên địa xuất hiện dị tượng không phải là chuyện bình thường à? 4
Lục Thủy nhíu mày, sau đó ném gạch về phía một cái trụ khác.
Sự biến hóa này An Dật xem không hiểu.
Không sao cả, xem không hiểu mới là điều bình thường.
Hành vi của thiếu gia, xem không hiểu chính là xem không hiểu.
Lục Thủy không quan tâm, tiếp tục tiêu hao sức mạnh, chỉ cần tiêu hết sức mạnh, sau đó không ngừng tiến vào cực hạn, tiếp đó vận dụng Thiên Địa Chi Lực để tu luyện, như vậy hắn có thể nhanh chóng đề cao sức mạnh thể thuật của mình.
Tiến vào lục giai không phải là vấn đề lớn gì cả.
Mười lăm phút sau, An Dật nghi hoặc mà nhìn Lục Thủy, tiết tấu của Lục Thủy không hề chậm đi một chút nào cả.
Đỗ Lâm liếc mắt nhìn An Dật, dường như đang nói:
Không phải nói là chỉ mười lăm phút thôi sao?
An Dật âm thầm trả lời lại:
Yên tâm, nhiều nhất là nửa tiếng mà thôi.
Nửa tiếng sau.
Đỗ Lâm:
???
An Dật:
Cùng lắm là một tiếng.
Một tiếng sau.
Đỗ Lâm:
Có phải là cao lắm chỉ hai tiếng thôi không?
An Dật:
Ngươi hiểu là tốt rồi.
Mặc dù nói thế, nhưng mà An Dật vẫn không dám tin.
Thiếu gia vận dụng sức mạnh như thế, tại sao lại có thể thực hiện lâu tới như vậy được, quan trọng nhất là tốc độ không thể thay đổi chút nào cả.
Lục Thủy nhìn cái trụ cột từng chút từng chút được xây lên.
Một lúc lâu sau, hắn bắt đầu cảm thấy hơi mệt, nhưng mà cánh tay đang ném gạch vẫn không hề có chút thay đổi nào cả.
Hắn cần phải duy trì tốc độ như thế này.
Cường độ không đủ cao hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn cả.
Chẳng qua là sau khi xây dựng xong một cái trụ cột, tốc độ đưa gạch đột nhiên chậm lại.
Lục Thủy quay đầu lại nhìn Mạc Kỳ.
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Thiếu gia thứ tội.”
Mạc Kỳ lập tức nhỏ giọng xin lỗi.
Trước đó hắn đã tiêu hao không ít sức lực rồi, hiện tại còn không ngừng phối hợp tốc độ nhanh như thế, nhất thời có hơi theo không kịp.
“Sức mạnh của thể tu chảy qua toàn thân, giơ tay nhấc chân đều có thể điều động lực lượng trong cơ thể.
Lúc giơ tay lên thì điều động sức mạnh đổi một chút, rút ra lực lượng nòng cốt dành cho tay của ngươi, không cần phải dùng tâm hạch để cung cấp.
Như thế sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Giọng nói của Lục Thủy truyền vào trong tai của Mạc Kỳ.
Đây là tiểu khiếu môn mà cha hắn dạy.
Dừng lại một chút, Lục Thủy cảm thấy rằng cha hắn có lẽ cũng đã dạy qua cho những người này rồi.
Không biết dùng, thì không thể sửa được.
“Ngươi tu luyện Cửu Trận Chiến Vương Thể?”
Lục Thủy hỏi.
“Đúng vậy thiếu gia, Cửu Trận Chiến Vương Thể, xem trọng nhất thể, không thể nào rút sức mạnh ra được.”
Mạc Kỳ khổ sở nói.
Hắn đương nhiên biết tiểu khiếu môn kia.
Có thể nói là cực kỳ mạnh, thế nhưng mà hắn không học được.
“Vận chuyển một lần lại một lần nữa, vận chuyển tới một nửa, sức mạnh sẽ quay về trong mạch cốt lõi, sau đó thử rút ra.”
Lục Thủy đề nghị.
Mạc Kỳ có hơi nghi hoặc.
Hắn có hơi không tin lắm, nhưng mà cảm thấy cũng không có vấn đề gì cả.
Sau đó thử vận chuyển, rồi bắt đầu rút sức mạnh ra.
Hắn đã tính xong nên uyển chuyển nói với Lục Thủy như thế nào rồi.
Nhưng mà ngay khi hắn rút ra.
Sức mạnh vốn dĩ không thể nào rút ra được, cứ thế bị hắn điều động được rồi.
“Cái này…”
“Tốt, bắt đầu đi.”
Giọng nói của Lục Thủy truyền tới.
Mạc Kỳ dùng ánh mắt khó tin nhìn Lục Thủy, nhất thời có chút không rõ.
Thiếu gia chỉ tùy tiện nói thôi sao?
Hay là vì ở bên cạnh Tộc trưởng, có Tộc trưởng dạy bảo, cho nên nhận thức được tương đối nhiều thứ?
Mạc Kỳ không rõ, nhưng mà hắn thực sự đã giải được nan đề vây khốn hắn suốt bao nhiêu năm qua.
Ngay lúc này, Mạc Kỳ lại một lần nữa bắt đầu cung cấp gạch cho Lục Thủy.
Cảm giác không giống với trước mia.
Thiếu gia thật lợi hại.
Xế chiều ngày hôm đó.
An Dật đi tới bên của Lục Thủy, có chút khó mà tin nổi.
Lục Thủy đã xây xong ba cái trụ cột, hiện tại đang xây cái trụ cột cuối cùng.
Điều này chẳng thành vấn đề gì cả, tùy tiện chồng lên mà thôi, không cần phải để ý.
Điều khiến hắn quan tâm chính là, tốc độ ném gạch của thiếu gia hoàn toàn không hề chậm đi.
Có thể thấy rõ rằng sức mạnh của thiếu gia đã bị hao hết, mồ hôi ướt đẫm xiêm y của hắn.
Thế nhưng, tay của hắn chưa bao giờ dừng lại, trong mắt của hắn từ đầu tới cuối đều mang theo ánh sáng.
Không hề từ bỏ, không hề suy sụp.
Đây là thiếu gia sao?
Sao mà khác cái người ở trong truyền thuyết quá vậy?
Hắn có thể nhìn ra được, Mạc Kỳ và Đỗ Lâm vì thấy Lục Thủy như thế mà không thể nào ngừng được.
Đột phá cả cực hạn.
Thiếu gia thật sự chỉ là một người nhị giai thôi ư?
An Dật lại một lần nữa nghi hoặc chuyện này.
Nếu như thế, thiếu gia tuyệt đối là thiên tài thể thuật.
Chí ít là có một trái tim vô cùng kiên nghị.
Đây là điều nhất định phải có khi tu luyện thể thuật.
Mạc Kỳ cảm giác có áp lực cực kỳ lớn, hắn phát hiện một người ngũ giai như mình, nếu như không dốc toàn lực thực sự là theo không kịp thiếu gia.
Đỗ Lâm liên tục than khổ.
Quá khó khăn.
Nàng hoàn toàn không thể nào dừng lại được.
Nếu không sẽ không thể theo kịp thiếu gia.
Đã nói là chỉ cần mười lăm phút thôi mà, bây giờ đã gần một ngày rồi.
Nhưng mà nàng vẫn không thể dừng lại.
Một lúc lâu sau, Mạc Kỳ đưa gạch ra, nhưng không có người nhận lấy.
“Thiếu gia?”
Trong lúc nhất thời Mạc Kỳ có chút lo lắng.
Thiếu gia không phải kiệt lực tới mức mất đi ý thức rồi chứ?
Nhưng mà, khi mở mắt ra, hắn vẫn nhìn thấy thiếu gia đứng đó liền an tâm không ít.
“Hoàn thành.”
Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Sau đó hắn đi về:
“Các ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”
Mạc Kỳ hơi nghi hoặc một chút, sau đó nhìn vị trí của mấy cái trụ cột, phát hiện ra rằng, cả bốn cái trụ cột đều bị thiếu gia xây xong rồi, thậm chí còn giống bản vẽ y như đúc.
“Đầu?”
Mạc Kỳ nhìn An Dật đang đứng ở bên cạnh.
An Dật nhìn theo bóng lưng của Lục Thủy, phát hiện thiếu gia thật sự không giống trong trí tưởng tượng của hắn.
Người như thế này, sao lại làm Lục gia mất hết mặt mũi cơ chứ?
Hắn nhìn thế nào cũng thấy không giống.
Còn bốn cái trụ cột kia, hắn không hề quan tâm tới.
“Trước tiên, chúng ta cứ xây cho xong phần trung tâm đã, sắp hoàn thành rồi.
Trụ cột của thiếu gia thì cứ giữ lại.
Chờ sau khi báo cáo xong, sẽ xem thử xem phá nó đi như thế nào.”
Đối với bọn họ mà nói, trụ cột mà thiếu gia xây chỉ là dùng để chơi mà thôi.
“Đầu, Đạo Tịch Đài xây xong sẽ như thế nào?”
Đỗ Lâm ngồi xuống dưới đất, tò mò hỏi.
Nàng làm mệt cả một ngày.
“Phong đạo đất bằng, kim quang diệu bát phương.”