Tam trưởng lão bắt đầu nghi ngờ Lục Thủy 1
Lục Thủy rời khỏi nơi phế tích kia, hắn tùy tiện tìm một nơi không người, bắt đầu vận chuyển Thiên Địa Chi Lực.
Bây giờ mà không vận chuyển Thiên Địa Chi Lực thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Vận chuyển Thiên Địa Chi Lực, thể thuật của hắn sẽ được đề cao.
Dường như còn củng cố lại cơ sở nền tảng trước đó.
Hiện tại, thể thuật của hắn lại mạnh lên không ít.
Lục giai đã nằm trong tầm tay.
Khi Lục Thủy mở mắt ra một lần nữa, trời đã hoàn toàn tối đen.
“Phù.”
“Cũng được rồi, cần phải quay về thôi.”
Hôm nay, có lẽ Mộ Tuyết vẫn đang đợi hắn quay lại, về trễ quá thì không được tốt cho lắm.
Gió nhẹ thổi qua, Lục Thủy đứng lên.
Có một luồng sức mạnh thổi qua cơ thể hắn, sau đó quần áo đã trở nên sạch sẽ.
Như vậy là xong rồi.
Dưới bầu trời đêm, An Dật và Mạc Kỳ cùng nhau nhìn trung tâm tế đàn, sắp hoàn thành rồi, việc sau đó không cần sự hỗ trợ của bọn họ nữa.
Coi như là đã xong nhiệm vụ.
“Đầu, lúc nãy ngươi nói rằng khi Tịch Đài được hoàn thành sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, lớn như thế nào?”
Mạc Kỳ tò mò hỏi.
Bởi vì bọn họ giúp Lục Thủy chuẩn bị gạch cả ngày nay, cho nên có được cơ hội rèn luyện rất tốt, vừa mới nãy đã tu luyện, hấp thu ngay việc tốt này.
Tuy không lớn, nhưng mà cũng không tồi.
Dưới con mắt của Mạc Kỳ, thu hoạch chân chính đương nhiên là phương pháp điều động sức mạnh mà Lục Thủy dạy.
Từ đầu tới cuối, bọn họ đều cảm thấy chuyện này có liên quan tới Tộc trưởng.
Dù sao thì thiếu gia chắc chắn thường xuyên được Tộc trưởng dạy bảo.
Bọn họ có thể được một vài câu chỉ điểm của Tộc trưởng là chuyện vô cùng hiếm có.
Phần lớn mọi người đều phải dựa vào chính bản thân mình.
Đương nhiên, tự tu luyện hay là có người chỉ bảo, thì việc mạnh hay không đều do sự tu luyện của bọn họ.
Những thứ khác đều phải dựa vào việc bản thân ngộ ra.
“Sẽ đột ngột xuất hiện làn gió, bốn trụ cột sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó tia sáng trên các trụ cột sẽ kết nối lại với nhau, chiếu rọi lên tế đàn. Gió nổi lên, ánh sáng từ tế đàn chiếu rọi ra bốn phương tám hướng.
Đại khái là như thế.
Còn cụ thể, phải chờ tới ngày hoàn thành mới biết được.”
An Dật mở miệng nói.
Phải đợi tới khi kết thúc mới thấy được, cho nên An Dật định bảo nhóm Mạc Kỳ đi về trước.
Chỉ là, sau khi nhìn Mạc Kỳ và Đỗ Lâm, hắn phát hiện hai người kia có hơi kỳ lạ.
Bộ dạng như đang rất kinh ngạc.
“Các ngươi sao vậy?”Đỗ Lâm đưa tay ra, chỉ về phía tế đàn nói:
“Đầu, ánh sáng mà ngươi nói, có phải giống như kia hay không?”
Mạc Kỳ cũng chỉ về phía đó nói:
“Đầu, gió nổi lên rồi.”
An Dật lập tức quay đầu nhìn về phía tế đần.
Liếc mắt một cái, hắn sững sờ ngay tại chỗ, bốn trụ cột ở xung quanh tế đàn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khắp nơi cũng bắt đầu nổi gió.
Những người ở trên tế đàn cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh sau đó bọn họ đã phản ứng lại, lập tức rời khỏi tế đàn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
An Dật lập tức tìm một người đang đi từ trên đó xuống.
“Chúng ta cũng không biết nữa, khi chúng ta đặt viên gạch cuối cùng xuống, thì nó liền trở nên như thế.
Có lẽ là do bốn trụ cột mà vị tiền bối vừa nãy xây.
Vị tiền bối ấy thật lợi hại.
Nghe thấy câu nói ấy, nhóm người An Dật đều vô cùng kinh hãi.
Đúng vậy, trong mắt của những người khác, những động tác khi nãy của thiếu gia chính là đang xây bốn trụ cột, hơn nữa còn vô cùng hoàn mỹ, không có bất kỳ điều gì khác thường cả.
Nhưng ở trong suy nghĩ của bọn họ, đây chẳng qua chỉ là trò chơi của thiếu gia thôi.
Tư tưởng ban đầu luôn hại chết người.
“Lúc bốn trụ cột được xây dựng, các ngươi có cảm giác gì không?”
An Dật lập tức hỏi.
Người trả lời câu hỏi này là một người con trai khá là trẻ tuổi:
“Có cảm giác rất yên bình, dường như theo tiến độ tăng cao của việc xây dựng trụ cột, tế đàn càng trở nên ổn định hơn, tiến độ của chúng ta cũng càng nhanh hơn.
Vị tiền bối kia thật lợi hại.
An tiền bối, chúng ta chưa từng thấy hắn bao giờ, hắn là do ai mời tới thế?”
An Dật triệt để ngớ người ra.
Cho nên lúc nãy, thiếu gia thật sự là đang xây dựng bốn trụ cột sao?
Nhưng mà, sao có thể được chứ?
Phần lớn tất cả mọi người ở trong sân đều cảm thấy Đại tiền bối chính là đang xây dựng trụ cột, còn hắn lại vẫn luôn cho rằng thiếu gia chỉ đang chơi đùa.
Mà sự thực lại là…
GIó bắt đầu nổi lên, ánh sáng tỏa khắp nơi.
Phù!
Gió nổi lên, tất cả mọi người đều đang lùi lại.
Không lâu sau đó, một vệt kim quang bay về phía chân trời.
Đi vào Vân Tiêu, chiếu ra tám phương.
Long Quyển Liên Thiên.
“Chuyện này…Sao có thể cơ chứ?”
Người không biết chuyện, cảm thấy nó là chuyện đương nhiên, chỉ cảm thán phản ứng thiết lập của tế đàn.
Người biết chuyện, không dám tin.
Dù là An Dật, hay là Mạc Kỳ hay là Đỗ Lâm, bọn họ đều biết rằng bốn trụ cột đều do thiếu gia xây dựng.
Thế nhưng, danh tiếng bên ngoài của thiếu gia không hề giống một người có thể thành lập bốn trụ cột chút nào cả.
“Chúng ta có phải bị Đầu lừa rồi không? Người tới thực ra chỉ là người có dáng dấp khá giống thiếu gia mà thôi.”
Mạc Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Đỗ Lâm lắc đầu:
“Không biết, nhưng mà Đầu hình như còn khiếp sợ hơn cả chúng ta nữa.”
Đúng vậy, An Dật hoàn toàn không thể nào tin được.
Bộ phận quan trọng nhất của Đạo Tịch Đài không phải do người khác xây dựng, mà là do thiếu gia xây nên.
Người bị gọi là thiếu gia phế vật.
Mà chỉ cần một ngày để hoàn thành nó.
Ở trong dự tính, cần phải đến bảy ngày.
“Là ngẫu nhiên hay là tất nhiên?
Nếu như là ngẫu nhiên, cũng là chuyện bất khả tư nghi?
Nếu như là tất nhiên? Vị thiếu gia kia thật sự giống như lời đồn sao?”
An Dật cảm giác bản thân có chút ngu xuẩn.
Vậy mà từ đầu tới cuối đều cho rằng thiếu gia đang chơi đùa.
Từng viên gạch kia, không hề xảy ra một chút nào khi xây dựng, có đôi khi còn ném về bên khác, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó.
Việc xây dựng trụ cột cần phải phối hợp với thiên thời địa lợi.
An Dật cảm thấy mình có hơi chậm hiểu, nhưng mà chuyện này thật sự có hơi vượt ra khỏi mức bình thường.
Ấn tượng ban đầu thật sự làm cho hắn trở nên vô tri.
Những người khác đều cho rằng thiếu gia là đại sư, còn hắn lại cho rằng thiếu gia đang quấy rối chơi đùa.
Cảm thấy thiếu gia chỉ kéo tiến độ thôi là một chuyện tốt.
Mạc Kỳ và Đỗ Lâm đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Nếu như trụ cột thật sự là do thiếu gia tự tay xây dựng nên, vậy bọn họ có được coi là người tham gia hay không?
Bọn họ có phải đã làm một chuyện gì rất khó lường rồi không?
Dời gạch thì sao?
Mấy ai có tư cách dời gạch cho cấp bậc đại sư như thế?
Mỗi một viên gạch đều từng được đưa qua tay bọn họ.
An Dật không quan tâm đến bọn họ, quay người rời đi, cần phải đi hồi báo lại chuyện này trước đã.
Chuyện này quá lớn.
Không phải vì Đạo Tịch Đài đã được hoàn thành, mà là do thiếu gia có thể xây được Đạo Tịch Đài.
Chuyện này vượt quá mức cho phép rồi.
Cần phải cho Tộc trưởng và trưởng lão biết.
Thiếu gia có thể có thiên phú đặc biệt, chỉ là trước kia không có cơ hội biểu lộ ra mà thôi.
…