Tam trưởng lão bắt đầu nghi ngờ Lục Thủy 3
“Lục thiếu gia, ăn cái này đi, đây là món ta mới học làm đó, hôm nay còn đặc biệt đi tìm cây dâm bụt.”
“Còn có cái này nữa, nương cũng khen ta nấu ngon.”
“Cái này, Trà Trà nói ta làm còn ngon hơn cả mẹ của nàng.”
“Có lẽ cái này không thể ăn được.”
Lục Thủy nói một câu.
Mộ Tuyết:
“..., vậy Lục thiếu gia ăn hết cả cái bàn này đi.”
Lục Thủy:
“...”
Hắn cảm giác rằng gần đây Mộ Tuyết càng ngày càng quá đáng, hoàn toàn không thèm để hắn vào trong mắt.
Không hề có chút tự mình hiểu lấy tí nào cả.
Nếu không phải do tạm thời đánh không lại Mộ Tuyết, hắn liền có thể vào trong phòng Mộ Tuyết.
Sau đó, nhìn nàng ngủ.
Tiếp theo, dùng Ác Mộng Chi Thuật khiến cho Mộ Tuyết gặp ác mộng.
Quay lại cảnh đó.
Vào buổi tối ngày đại hôn sẽ phát video đó.
Đêm xuân một khắc cũng đáng giá ngàn vàng, là thời gian rất đẹp để xem phim.
Làm cho Mộ Tuyết xấu hổ đến không chịu nổi.
“Lục thiếu gia đang suy nghĩ việc gì vậy?”
Giọng nói của Mộ Tuyết đột nhiên vang lên.
“Đang suy nghĩ xem đêm nay có nên chủ động đi tìm tên hái hoa tắc hay không.”
Lục Thủy vừa ăn cơm vừa nói.
Mộ Tuyết nghe xong không khỏi sửng sốt.
Dường như còn rất vui vẻ.
Chờ tới khi bọn họ ăn cơm xong.
Mộ Tuyết liền bảo Lục Thủy dọn giúp nàng, sau đó hai người đi vào trong phòng bếp.
Phải đưa đồ qua đó.
Lúc này, Lục Thủy phát hiện rằng nhà quá lớn cũng chẳng phải chuyện tốt gì cả.
Có hơi xa.
Trong viện tử của hắn không có phòng bếp.
Bên chỗ cha mẹ hắn hình như là có, nhưng mà chỉ bài trí mà thôi.
Hoàn toàn không dùng tới.
Dù sao cũng chỉ cách một xíu, đối với người tu chân lục giai như cha mẹ hắn mà nói, hoàn toàn không phải là vấn đề.
Thậm chí, còn cảm thấy khá là gần.
Nhưng mà đối với người nhị giai như Lục Thủy và người bình thường như Mộ Tuyết mà nói, thì là khá xa.
Chờ tới khi đưa đồ qua cho phòng bếp xong, Lục Thủy sẽ đưa Mộ Tuyết về viện tử của nàng.
Bây giờ sắc trời đã tối, không còn sớm nữa, đường nhiên là phải đi nghỉ ngơi.
Trừ khi Mộ Tuyết đột nhiên muốn đi dạo tiểu trấn một vòng.
Rõ ràng là Mộ Tuyết không hề có loại suy nghĩ đó.
“Lục thiếu gia ngủ ngon.”
Mộ Tuyết nói khẽ với Lục Thủy.
“Đêm nay trời tương đối tối, Mộ tiểu thư đừng để bản thân gặp ác mộng.”
Lục Thủy nói xong liền cất bước rời đi.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, giơ nắm đấm nhỏ lên:
“Nếu ta gặp ác mộng, sẽ đi đánh ngươi.
Hừ!”
Sau đó Mộ Tuyết quay người trở về gian phòng của mình, nàng muốn đi nghỉ ngơi.
Xem đêm nay có phát sinh cái gì hay không.
Lục Thủy quay lại viện tử, bắt đầu tiếp tục quan sát Thiên Địa Trận Văn, gần đây Thiên Địa Chi Lực quá ít, hắn muốn bổ sung một chút.
Cũng may là tu vi không kém, đã bổ sung được rất nhiều rồi.
Nhưng mà, trong lúc hắn đọc sách, Chân Võ lại tới.
Nhìn thấy Chân Võ, Lục Thủy để sách xuống:
“Bên nào có tin tức?”
Hiện tại, không thiếu chỗ có tin tức.
“Là tin tức ở bên phía Tịnh Thổ.”
Chân Võ nhỏ giọng nói:
“Căn cứ vào tin tức của đối phương.
Tịnh Thổ có lẽ thật sự có vật mà Vương Nữ Cơ Tầm để lại.
Trong văn hiến có nói một chút về việc này.
Nói Vương Nữ Cơ Tầm mang về một quyển tự truyện có liên quan tới Nhất Kiếm.
Chỉ có điều, chưa có ai từng thấy qua cuốn tự truyện ấy cả, cho nên có thể bị giấu ở sâu trong Tịnh Thổ.”
“Bọn họ có thể lấy được không?”
Lục Thủy hỏi.
Khả năng cao là không thể lấy được, nếu như có thể lấy được thì cũng đã không truyền tới tin tức như này.
Mà là trực tiếp đưa quyển sách đó tới.
“Nghe nói, vương vị ở Tịnh Thổ xuất hiện sự thay đổi.”
Chân Võ mở miệng nói:
“Là một vị Hoàng tộc trẻ tuổi.
Hắn dùng thiên phú tuyệt đối để nhận được sự ủng hộ từ Tịnh Thổ, sau đó chiếm giữ Hoàng cung.”
Chân Võ nói.
Lục Thủy có hơi kinh ngạc.
“Có liên quan tới quyền thế ở Tịnh Thổ?”
Nếu như là như thế, như thế thì Vương chẳng phải cũng chỉ là bù nhìn thôi sao.
Cơ Tầm là tồn tại mạnh như thế, sẽ để lại loại tai họa ngầm như thế sao?
“Dường như càng hòa hợp hơn với Tịnh Thổ, mặc dù quyền hạn chênh lệch không lớn, nhưng mà khiến cho người ta cảm thấy được rằng, trong tương lai ngươi đó sẽ có khả năng vô tận.
Hơn nữa, tuy rằng hắn còn trẻ nhưng tu vi lại cao cực kỳ, nghe nói là trăm năm lục giai.”
Chân Võ nói.
“trăm năm lục giai, dường như rất là lợi hại.”
Lục Thủy nói khẽ.
Cha và mẹ của hắn cũng lượn lờ ở lục giai mấy trăm năm nay.
Cha của hắn có thể tiến vào thất giai bất cứ lúc nào, nhưng mà mẹ hắn thì không thể.
Vẫn có sự chênh lệch.
Đương nhiên, những người như bọn họ, cũng chỉ là muốn nhập đạo thất giai mà thôi.
Nhưng mà trăm năm lục giai, vẫn là rất lợi hại.
Cha mẹ hắn có lẽ đều không thể trong vòng trăm năm đã đạt được lục giai.
Cao lắm cũng chỉ có thể là ngũ giai mà thôi.
“Theo lý thuyết thì hiện tại bọn họ vẫn chưa lấy được sách?”
Lục Thủy hỏi
“Bọn họ nói rằng cho bọn họ thêm ba ngày nữa.
Nếu như vẫn không có tin tức gì thì thiếu gia phải tự mình tới rồi.”
Chân Võ nói.
“Có nói thêm yêu cầu gì khác nữa không? Ví dụ như, bọn họ đoạt lại hoàng vị?”
Lục Thủy hỏi.
“Không có, bọn họ thua chính là thua, không có suy nghĩ muốn kéo nhau trở về.
Đều là Hoàng tộc, thua nhất định phải nhận.
Bây giờ, Minh Thổ Thiên Vũ và Công chúa Tịnh Thổ hành động một mình.”
Chân Võ giải thích.
Lục Thủy gật đầu.
Hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà, nếu như thật sự dùng quyển sách kia để làm vật trao đổi, Lục Thủy không phải không thể động tay một lần nữa.
Đương nhiên, chuyện liên quan tới tranh đấu quyền hạn.
Hắn không muốn tham dự.
Sẽ hơi phá hỏng sự cân bằng.
Bên kia, Lam Dạ Quốc đang khai chiến với kẻ xâm lấn, lập trường của hắn đứng ở phía Lam Dạ Quốc, hơn nữa còn ăn một vài thứ.
Tích thủy chi ân, ân dù nhỏ cũng là ân.
Còn nữa, ra tay một chút, cũng không sao cả, chỉ là tiện tay mà thôi.
“Vậy thì chuẩn bị đi.”
Lục Thủy mở miệng nói.
Lần này, có thể phải tự mình đi ra ngoài, Tam trưởng lão vẫn luôn không mở nhiệm vụ, khiến cho hắn không có đủ lý do để đi ra ngoài.
Làm sao nói với Mộ Tuyết về việc này đây?
Để cho cha vợ nói với cha hắn?
Cũng không phải là không được.
Đến lúc đó lại nói.
“Thiếu gia, bên phía Nhạc Phong truyền đến tin tức, nói gần biển xuất hiện một chỗ giống với Mê Vụ Quần Đảo.
Có nhiều chỗ bình thường không có gì lạ, có nhiều chỗ lại được ánh sáng của Phật bao phủ, có thể có liên quan tới tam đại thế lực.
Tạm thời không thể nào tới gần được, nhưng mà có người của Phật Môn xuất hiện.
Bên đó hình như cũng xuất hiện một tòa thành, giống Họa Loạn Cổ Thành.
Có hơi mơ hồ, không thể nào tới gần được.”
Chân Võ lại nói tiếp về chuyện bên phía Nhạc Phong.
Họa Loạn Cổ Thành?
Lục Thủy nhăn mày lại.
Với thực lực hiện tại của hắn, vẫn chưa thể giải thoát cho bọn họ được.
Đồng nghĩa với việc, hiện tại hắn vẫn chưa thể đi.
Chờ thêm một chút nữa.
Có lẽ sẽ nhanh thôi.
“Bảo bọn họ cứ quan sát trước đã.”
Lục Thủy nói.
“Phù Tu Tông Môn có vẻ như đã tiến vào quỹ đạo, sau này có lẽ sẽ có số lượng lớn người tu chân hùa theo.”
Chân Võ nhắc nhở, hắn thấy thiếu gia chỉ gật đầu, vì thế không nói tiếp về việc này nữa.
Hắn chỉ là muốn nhắc nhở một chút về tiến độ của kẻ địch mà thôi.
Thiếu gia không để ý thì là chuyện tốt.
Để ý, mới khiến cho người ta lo lắng.
“Nhạc Phong nghe nói rằng, vị cao tầng kia hoạt động khá mạnh, đại khái là muốn tới đây tìm thiếu gia.”
Chân Võ truyền đạt lại lời của Nhạc Phong.
Chuyện này đã được nói rất lâu rồi, nhưng mà đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Vị cao tầng của Ẩn Thiên Tông này, có phải đang thả khói mù hay không?
Chân Võ không biết.
Lục Thủy suy nghĩ một chút, trước mắt hắn không phải là đối thủ của Lệ Thiên Xích, phải đợi hơn mười ngày nữa.
Nếu như gặp quá sớm, cũng chỉ có thể dùng thẻ gia tăng sức mạnh để dạy đối phương cách làm người.
Sau đó, Chân Võ lại nói thêm một chút những việc không quan trọng lắm rồi lui ra ngoài.
Lục Thủy quay về phòng, tiếp tục đọc sách, phòng bị Mộ Tuyết.
Ai biết được rằng đêm nay đối phương có tới hạ độc hay là không.
Đêm nay không ngủ được, tiếp tục thu thập Thiên Địa Chi Lực.
Đêm khuya.
Tại viện tử nơi mà Mộ Tuyết đang ở.
Lúc này, Mộ Tuyết đang nằm an tĩnh ở trên giường, dùng chăn đắp kín người.
Nàng mở to hai mắt, đợi chờ cả một đêm.
Chờ đến khi trời gần sáng, gương mặt nàng dần trở nên tức giận mà nhìn cửa ra vào.
“Tên Lục Thủy thối tha, còn nói muốn chủ động tới đây tìm ta.
Lừa đảo.”
Mộ Tuyết tức giận kéo cái chăn che hết cả mặt lại.
Uổng công nàng mong đợi cả một đêm.
Còn mặc bộ váy ngủ xinh đẹp như thế này.
Làm người ta mắc cỡ muốn chết.