Sờ đến gian phòng của Mộ Tuyết 1
Sáng sớm.
Lâm Hoan Hoan cầm theo thật nhiều bánh bao bước ra khỏi phòng bếp, từng bước đi về.
Một số người nhìn nàng, đều xem như không thấy.
Như vậy khá tốt.
Có vài người kiểu gì cũng nói ít lời khó nghe sau lưng.
“Mỗi ngày cô ta đều ăn nhiều bánh bao như vậy, bảo sao mập như thế.”
“Tàn tật ghép đôi với cô béo, thật ra rất xứng đôi.”
“Đời này cũng chỉ như vậy, không cần phải để ý làm gì, chúng ta tiếp tục tu luyện đi.
Nhỡ đâu trở thành như bọn hắn sẽ không tốt.”
“Đúng vậy, có điều cuộc sống của bọn hắn có vẻ như cũng không tệ.”
“Quả thật không tệ, rất trần tục, chúng ta có thể sống như vậy, nhưng ba trăm năm sau sẽ chỉ còn lại một nắm cát vàng.”
“Ăn béo thành như vậy, có lẽ không chỉ có một nắm thôi đâu.”
“Không phải còn có người thiếu mất một cánh tay sao, vừa vặn.”
“Nghĩ như vậy thì làm rác rưởi cũng rất tốt, nhân sinh viên mãn.”
Lâm Hoan Hoan ôm bánh bao, nàng hoàn toàn không để ý tới những người này.
Đều là một đám chỉ biết bỏ đá xuống giếng.
Đời này cũng không đi được xa.
Cũng không phải vì tâm niệm không thông suốt, mà là nàng có cảm giác tâm tính những người này không đủ, không có lòng dạ, không chứa được đại đạo.
Nhưng nghĩ lại, Tứ giai Ngũ giai đã là rất lợi hại.
Rất nhiều người theo đuổi cả một đời, cũng chỉ dừng lại ở Ngũ giai.
Lục giai đã tính là đại tiền bối.
Thất giai thì liền khó lường, ở nhiều nơi còn có thể trở thành truyền thuyết.
Ví dụ như truyền thuyết về Chưởng giáo mỗ mỗ lúc còn trẻ.
Mỗi một Thất giai, nhất định đều có một giai thoại truyền kỳ.
Thất giai trở lên lại càng khoa trương hơn, gần như không gặp được.
Cha nàng có tu vi gì, nàng cũng không biết, dù sao thì dáng vẻ cũng rất mạnh.
Nếu không sao có thể có nhiều phi tử như vậy được.
Tám chị em của nàng cũng không phải cùng một mẹ sinh.
“Chị… chị, chị dâu nhỏ, chờ một chút.” Giọng nói đột ngột vang lên khiến Lâm Hoan Hoan ngừng lại.
Có vẻ như là muội muội Kiều Thiến.
“Sao vậy?” Lâm Hoan Hoan tò mò hỏi.
Hôm nay cũng không có lấy quá nhiều bánh bao.
“Ngày mai bọn ta sẽ đi ra ngoài, chớ chọc loạn gây chuyện.” Kiều Thiến nhìn Lâm Hoan Hoan, nói.
Cô gái mập nhỏ này, căn bản không sợ cái gì.
Có điều bối cảnh của nàng quả thật là mạnh, những người khác đúng là cũng không dám làm khó dễ nàng.
Nhiều lắm là nói huyên thuyên vài câu.
Lâm Hoan Hoan không hiểu sao có cảm giác mình còn không bằng đứa em gái này, Trà Trà cũng không dám nói với nàng như vậy.
Một người nghịch thiên như Trà Trà.
Ừm, muội muội Kiều Thiến tính ra thông minh hơn nhiều so với Trà Trà.
Bản thân mình béo, hình như không có tác dụng gì.
Béo thì không thể cao nhã thanh khiết sao?
Một cô gái mập nhỏ hình như cũng không liên quan lắm tới cao nhã thanh khiết.
Có điều, cô gái mập nhỏ vẫn hỏi một câu trọng điểm:
“Là muốn đến tông môn phù tu sao?”
Chuyện này Kiều Càn chắc chắn rất để ý, gần đây hắn vẫn luôn nhắc tới chuyện này.
Cho nên nàng phải hỏi rõ ràng.
“Ừ, trưa mai xuất phát, Tổ gia gia sẽ mang bọn ta đi, có khoảng chừng sáu bảy người.
Xuất phát từ đại sảnh, sau đó sẽ ngồi pháp bảo phi hành đi qua.” Kiều Thiến giải thích.
Nàng nói tương đối kỹ càng.
Đường đi đều đã nói rõ rồi.
“Ồ, vậy các ngươi đi đường cẩn thận.” Cô gái mập nhỏ nói.
Sau đó tạm biệt Kiều Thiến, nàng muốn trở về nói với Kiều Càn chuyện này, không biết Kiều Càn định sẽ làm gì.
Luôn có cảm giác sắp có chuyện lớn gì.
Kiều Thiến nhìn cô gái mập nhỏ trở về, không nói gì.
Nàng cũng không biết anh trai của nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, hay sẽ làm cái gì.
Chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Có lẽ anh trai sẽ âm thầm đi theo phía sau đi.
Cụ thể như thế nào, ngày mai có lẽ sẽ biết.
Hy vọng đi.
“Ngày mai?” Nghe thấy tin tức này, Kiều Càn bất chợt bình tĩnh dị thường.
Trước đó vẫn luôn không biết lúc nào, không biết Tổ gia gia sẽ đưa ra quyết định gì, cho nên hắn đứng ngồi không yên, đêm không thể say giấc.
Bây giờ đã biết, ngược lại lại nhẹ nhàng thở phào.
Giờ cứ đối mặt là được.
Những người khác sẽ xem thường hắn, còn Tổ gia gia, làm thế nào mới có thể thuyết phục được?
Những người khác sẽ chỉ cảm thấy hắn đang hồ ngôn loạn ngữ.
“Đúng vậy, ngay trưa mai, xuất phát từ đại sảnh, sau đó ngồi pháp bảo phi hành bay qua.” Lâm Hoan Hoan nói lại toàn bộ những gì nghe được một lần.
Về phần Kiều Càn sẽ làm như thế nào, nàng không biết.
Có điều nàng sẽ đi theo.
Đây là việc nàng phải làm, trừ khi bị chê.
Làm một cô gái mập nhỏ, nàng cũng rất mẫn cảm, bị ghét bỏ sẽ dễ tự ti.
Cho nên nàng biết Kiều Càn chắc chắn cũng như vậy, nàng xưa nay không hề ghét bỏ Kiều Càn chỉ còn một cánh tay.
Hai ngươi thế nhưng có tận ba cánh tay, vậy là đủ.
“Trưa mai thật sao?” Kiều Càn nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Lâm Hoan Hoan gật đầu.
“Buổi sáng ngày mai nhỡ ăn no một chút, giữa trưa khả năng sẽ không có cơm ăn đâu.
Hắn không biết mình sẽ làm như nào, nhưng hắn biết, ngày mai hắn sẽ làm gì đó.
“A?” Lâm Hoan Hoan hơi nghi ngờ, có điều vẫn gật đầu.
“MUốn trốn nhà ra đi sao?”
“Ngày mai nàng sẽ biết.” Kiều Càn nói.
Hơi do dự, Kiều Càn đột nhiên nhìn về phía Lâm Hoan Hoan, chân thành nói:
“Chỉ cần không phải bắt đầu tuyệt thực tù ngày mai.” Lâm Hoan Hoan suy nghĩ, lại bổ sung thêm thêm một câu:
“Chỉ cần chàng không chê ta.
Ta sẽ đi theo chàng.”
Kiều Càn gật đầu, không nói gì nữa.
Có lẽ, chính hắn cũng may mắn.
Từ sau khi gặp phải Lục Thủy ở Thiên Trì Hà, vận mệnh của hắn liền xuất hiện biến hóa, hướng theo một đường hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
Điểm cuối cùng của con đường này ở đâu, hắn không biết.
Nhưng hắn vì để sống, đang rất cố gắng.
Trước kia cố gắng đi tranh đoạt, lại chỉ nhận được sự mờ nhạt.
Bây giờ cố gắng để sống, lại đạt được thứ trước kia không có được.
Quen biết thiên kiêu, chứng kiến truyền kỳ, trải qua thần tích.
Nhìn thấy Lưu Hỏa vùng lên, biết được bí mật mà vô số người ở tu chân giới không cách nào biết được.
Cuộc đời của hắn, thật ra rất tươi sáng.
Chỉ là, ánh sáng của hắn, ở trước mặt truyền kỳ lại trở nên mờ nhạt.
“Ngày mai ta sẽ đến đại sảnh để chờ mấy người Tổ gia gia.” Kiều Càn nói.
Hắn quyết định.
Hắn muốn đi ngăn cản Tổ gia gia.
Hắn không có cách gì tốt, nhưng hắn phải đi nhắc nhở Tổ gia gia.
Lần đến tông môn phù tu này, khả năng chính là bắt đầu của sự hủy diệt.
Hắn đã chứng kiến kỳ tích trỗi dậy, hiểu rõ tồn tại Chúa Tể thế giới.
Kiều gia trong mắt đối phương, không hơn gì cái này.
“Để ta đi cùng chàng đi, tu vi của ta tương đối cao, chuyện đánh nhau cứ giao cho ta.” Lâm Hoan Hoan nói.
Nàng đột nhiên phát hiện ra một chuyện, Trà Trà nói không sai, chỉ cần hạ thấp tiêu chuẩn lấy chồng một chút, là có thể vui vẻ lấy chồng.
Đương nhiên, chủ yếu là người nàng gả, cao hơn so với ranh giới cuối cùng của nàng nhiều.
Mà cái này, phải gả rồi mới biết được.
Trà Trà đôi khi rất thông minh.