Thời Khắc Rực Rỡ 1
Kiều Ngọc đứng trong đại sảnh.
Kiều Thiến ở bên cạnh đỡ nàng, dường như sợ mẹ mình sẽ ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.
“Mẹ không yếu đuối như vậy.” Kiều Ngọc nhẹ nhàng nói.
Kiều Thiến chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Mặc dù mẹ không có vấn đề gì, nhưng nàng lo sẽ có vấn đề xảy ra.
“Chuyến này tương đối thuận lợi, có lẽ thương thế có thể khôi phục.” Kiều Uẩn ở một bên cũng nói.
Nàng là tỷ tỷ của Kiều Ngọc, lần này đi cùng nhau.
Có tất cả bảy người.
Trừ Kiều Vô Tình, còn có một nhà ba người Kiều Thiến.
Cộng thêm dì lớn của nàng, Kiều Dịch và cha hắn.
“Mong là vậy.” Kiều Ngọc khẽ gật đầu.
Thật ra hy vọng tương đối mong manh.
Nàng có thể đi, hẳn là nhờ ánh sáng của con gái mình.
Ở Kiều gia, con gái nàng rất thật sự chói mắt.
So với trước kia sáng chói hơn rất nhiều, bất kể là phương diện nào cũng vậy.
“Về sau nếu ta có đứa con gái ưu tú như Tiểu Thiến, ta chắc chắn sẽ vui vẻ đến mức ngủ không yên.” Kiều Uẩn mở miệng nói.
Kiều Ngọc xoa đầu Kiều Thiến, dường như có chút đau lòng.
Rất vất vả đi.
Nếu như…
Kiều Thiến cúi đầu không nói gì, nàng rất ưu tú, nhưng nàng cũng biết giới hạn của bản thân mình.
Đối mặt với những thiên kiêu chân chính kia, nàng rất bình thường.
Đạo Tông Vũ Niết, Kiếm Lạc của Kiếm Nhất Phong, các nàng đều chói mắt.
Chói mắt đến mức che lấp người khác.
“Chuẩn bị xuất phát thôi.”
Kiều Thành đi vào đại sảnh, nói với những người còn lại.
Kiều Thành, cha của Kiều Càn, một nhân vật quan trọng trong Kiều gia.
“A, Kiều Càn không đi cùng sao? Có lẽ lại có cơ hội chữa tốt thương thế.
Người này bị thương, người kia bị thương, nhà ngươi cũng thật khó khăn.” KIều Triển nói.
Kiều Triển, cha của Kiều Dịch, một nhân vật quan trọng khác trong Kiều gia.
Giữ lại râu ria.
Kiều Thành không đáp lời.
Con trai con gái hắn được Tiên tổ coi trọng, đáng tiếc một đứa đã bị phế đi, chỉ còn lại một đứa con gái.
Dù có lợi hại hơn nữa, so sánh với con trai, thì cũng không bằng được.
Kiều Dịch đứng ở một bên, hắn sẽ không rảnh rỗi ở chỗ này nói chuyện âm dương quái khí.
Lớn nhỏ có thứ tự, nếu như hắn tùy ý nói lời ác độc trước mặt trưởng bối, vậy nhất định sẽ không được coi trọng.
Kiều gia là một gia tộc.
Vãn bối thì phải có dáng vẻ của vãn bối.
Đại nghịch bất đạo, sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc.
Hơn nữa Kiều Dịch cũng không có hứng thú với mấy cái này, hắn muốn trở nên mạnh hơn, biến thành tồn tại chói mắt nhất.
Hắn nên nắm chắc cơ duyên lần này.
Một khi hắn đạt được, vậy hắn có thể che lấp tất cả hào quang của Kiều Thiến.
Hắn sẽ trở thành người xuất chúng nhất thế hệ bây giờ.
Tất cả sẽ lấy hắn làm trung tâm.
“Nếu như Kiều Càn còn tốt, lại đi trải nghiệm chút chuyện, vậy người chói mắt nhất trong gia tộc, đại khái chính là hắn đi?” Kiều Triển nói.
“Con trai con gái, như nhau cả.” Kiều Thành nhìn Kiều Triển, bình tĩnh nói.
“Ta lại không có phúc khí như các ngươi, có đứa con gái tốt như vậy.” Kiều Triển nhìn Kiều Thành, nói.
“Đương nhiên.” Kiều Thành trả lời.
Kiều Triển: “...”
Hai người không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí giữa mấy người cũng không tốt.
Có điều Tiên tổ để bọn hắn cùng đi, không ai mảy may có ý kiến gì.
Lại càng không dám nổi lên xung đột quá rõ nào.
Không cho Tiên tổ mặt mũi sao?
Bọn hắn đã có thể ở lại Kiều gia, thì đời này đừng bao giờ nghĩ tới chuyện ra ngoài kia.
Tới gần giữa trưa, bọn hắn có cảm giác một sức mạnh đang kéo tới đây.
Tiếp đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện giữa đại sảnh, giọng nói uy nghiêm của hắn vang lên:
“Đã đến đông đủ chưa?”
Tất cả mọi người lập tức cúi đầu, cung kính nói:
“Đã đến đông đủ.”
Kiều Vô Tình nhìn cả đám, khẽ gật đầu:
“Vậy lên đường thôi.”
Nói rồi liền cất bước đi ra ngoài.
Hắn đã biết đại khái, Tiên Đình quả thật có mục đích, nhưng mục đích này hẳn là không gây tổn hại tới người khác.
Cụ thể là cái gì.
Hắn tới quan sát một chút là biết.
Tiên Đình coi trọng chữ tín, chỉ cần không nháo sự ở bên kia, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Đây chính là dương mưu.
Bọn hắn có di sản to lớn, tài nguyên mà vô số người muốn có.
Bọn hắn lại nói sẽ cho cả, chỉ cần đến chỗ bọn hắn là được.
Mà Tiên Đình rốt cuộc sẽ có được cái gì, không ai biết.
Thế nhưng bọn hắn có thể tin chắc rằng.
Tiên Đình tuyệt đối không lỗ.
Tiên Đình thân là một trong tứ đại thế lực thời Viễn Cổ, bọn họ ngốc sao?
Không, có lẽ còn thông minh hơn so với tất cả mọi người cộng lại.
Cấp độ khác biệt khiến cho bọn hắn không thể tìm ra mục đích là gì.
Nhưng có cần vì thế mà bỏ lỡ cơ hội không?
Có rất ít người nguyện ý bỏ lỡ, sức hấp dẫn quá lớn, điều kiện bọn hắn đưa ra quá tốt.
Phần lớn các thế lực đều không thể từ chối.
Cũng chỉ có thế lực đỉnh cấp là có khả năng để từ chối.
Ừm, trước mắt có Trùng Cốc không từ chối.
Bọn hắn dường như rất thiếu tài nguyên.
Hiểu rõ đại khái, Kiều Vô Tình quyết định đi xem một lần, mở mang kiến thức một chút xem Tiên Đình rốt cuộc là có ý định gì.
Thời cơ lên Cửu giai có thể thực hiện hay không, hắn cũng rất tò mò.
Kiều Vô Tình đi ra ngoài, những người khác tự nhiên cũng đi theo ra.
…
Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan đứng giữa quảng trường, nơi bọn họ đang đứng là ở ngay trước đại sảnh.
Chỉ cần người bên trong đi ra thì sẽ lập tức nhìn thấy hai người.
Hơn nữa, chỉ cần không đi đường vòng, chắc chắn sẽ phải đối mặt với bọn hắn.
Cho nên Kiều Càn chờ ở chỗ này.
Xung quanh có người đi lại, hơi nghi ngờ nhìn sang.
Bọn hắn ít nhiều đều có suy đoán, nhưng vẫn không hiểu lắm.
“Các ngươi nói xem Kiều Càn đang làm gì vậy?”
“Nghe nói hôm nay Tiên tổ muốn ra ngoài, lần này có thể có cơ duyên lớn, hẳn là vì cái này đi.
“Trước kia Tiên tổ quả thật coi trọng Kiều Càn, thật đúng là có khả năng.”
“Rất khó, căn bản không có người cứu, chỉ tự mình chuốc lấy khổ thôi.”
“Chúng ta mau rời đi thôi, gần trưa rồi, không nên ở lại chặn đường, nhỡ đâu lại bị trừng phạt gì.”
“Đi đi, thật không rõ Kiều Thiếu gia đang làm gì, là muốn khiến cho trưởng bối trong tộc khó xử sao?”
“Bị trừng phạt cũng chỉ là việc nhỏ, nếu như nói bậy, quá mức ngu ngốc, bị trục xuất khỏi Kiều gia cũng có thể.