Gặp Mộ Tuyết trong đêm tối! Quấy rầy nữ hiệp! 3
“Làm trộm thì trộm đi, mặc đẹp như thế để làm gì?”
Lục Thủy nói.
Nghe thấy câu này, tay Mộ Tuyết ngừng lại.
Lục Thủy cảm thấy kinh hãi, không đánh?
Nhưng mà, nắm đấm nhỏ nhắn kia trực tiếp hướng tới con mắt của hắn.
Bụp!
Lục Thủy cảm thấy bản thân đi đánh cho hồ đồ luôn rồi.
Sau đó, hắn lại nghe được giọng của Mộ Tuyết.
“Dù sao thì ta cũng chỉ cho một mình thiếu gia nhìn.”
Sau khi ăn mấy quyền, Lục Thủy cảm giác có người ghé vào trước người hắn, tiếp đó hắn cảm nhận được sự đau đớn truyền tới từ ngực mình.
Lục Thủy:
“...”
Nghiệp chướng, còn không bằng đi Băng Sương Hà hối lỗi.
…
Sáng sớm, Lục Thủy ngồi ở trong đình để đọc sách.
Trên mặt hắn không hề có chút thương tích nào, nhưng mà trên người lại có không ít vết thương, dễ thấy nhất chính là dấu răng ở ngực.
Cái thứ ba rồi.
Còn thiếu bốn cái nữa là có thể triệu hoán ra Thần Răng để ước rồi.
Cái này có được coi là có thu hoạch không?
Về việc tại sao tối qua lại trở về được, Lục Thủy cũng không rõ lắm, dù sao thì cũng là bị đánh ra.
“Bây giờ, ở nhà cũng không an toàn.”
Tối hôm qua hắn định mò qua đó, không ngờ rằng Mộ Tuyết cũng như thế.
Dù là vợ chồng cũng không thể nào ăn ý như vậy được đúng không?
Tối qua ta đi, đêm nay ngươi tới, như vậy không tốt hơn sao?
Nhất định phải đụng mặt nhau, tất cả mọi người đều lúng túng.
Không lúng túng, sẽ không xấu hổ, cũng sẽ không thẹn quá hóa giận, đánh mạnh tới như thế.
“Vẫn luôn bị đánh cũng không sao cả.”
Lục Thủy đang suy nghĩ cách phản kích, nhưng mà hắn vẫn chưa nghĩ ra được.
Tại sao bọn họ lại phát triển thành như này?
Trùng sinh một chút liền không thể hiểu thấu được chuyện này.
Như vậy có ổn không?
Không, vấn đề không phải là có tốt hay không. Hắn bị đánh nhiều như thế, bây giờ nói không đánh, chẳng phải hắn bị thiệt rất nhiều sao?
Nói gì đi nữa, cũng phải đánh lại một trận, sau đó mới ngưng chiến.
Nhưng mà, sau khi đánh xong trận này, mấy ngày sau có lẽ không còn vấn đề gì nữa.
Nghĩ tới đây, Lục Thủy thở phào nhẹ nhõm, tạm thời an tâm.
Chờ tới khi hắn lên được lục giai, mò qua đó một lần nữa, lần này nhất định sẽ thắng.
Sau đó lại nhắc tới kế hoạch lớn, chắc chắn sẽ có ngày thắng.
Nếu không phải trễ ba năm, Mộ Tuyết sẽ dám lỗ mãng trước mặt hắn sao.
Còn ra tay đánh hắn?
Ha ha.
Khi đó, dù cho có đứng yên để Mộ Tuyết đánh, nàng cũng không phá được phòng ngự của hắn.
Thở dài một tiếng, Lục Thủy định xem thử xem hôm nay có việc gì phải làm không.
Chắc là không trừng phạt.
Nếu như không có việc, thì có lẽ phải đi dạo chơi tiểu trấn với Mộ Tuyết.
“Đã hai ngày trôi qua, không biết tình hình bên Tịnh Thổ như thế nào rồi.”
Hắn chắc chắn phải lấy được tự truyện của Kiếm Nhất, đừng ai nghĩ rằng có thể cướp được với hắn.
“Nếu như rảnh rỗi, vậy thì có thể đi tới Thần Vực một chuyến.”
Lục Thủy nhìn về phía của Băng Sương Hà.
Bắt Chân Thần duy nhất là một chuyện, chủ yếu là muốn đi xem Thần Vực như thế nào.
Chắc hẳn sẽ có một chút đồ vật hữu dụng.
Hơn nữa, cũng có thứ muốn lấy được từ bên Chân Thần duy nhất.
Ví dụ như, Kim Trúc Thư Hiệt.
Hắn có 2 cái, những cái còn lại đều ở bên Chân Thần duy nhất, tổng cộng có lẽ có 9 cái.
Không kiếm đủ tất cả, không thể biết được nội dung.
Đi một chuyến có thể sẽ biết được trong Kim Trúc Thư Hiệt ghi cái gì.
Đồ vật mà Cửu để lại, chắc chắn không phải là thứ bình thường.
Khi nào gặp Cửu, có thể hỏi thử một chút.
Lần trước quên hỏi.
Lục Thủy tiếp tục đọc sách, chờ tới khi Mộ Tuyết chạy tới đây.
Có lẽ hôm nay sẽ vui vẻ làm điểm tâm cho hắn, dù sao thì việc đánh người cũng khiến cho đối phương cảm thấy vui sướng.
Chờ tới khi hắn dùng nắm đấm đánh được Mộ Tuyết, hắn cũng sẽ đi mua bữa sáng cho nàng.
Hắn làm?
Không.
…
Kiều gia.
Kiều Càn im lặng mà nhìn Lâm Hoan Hoan đang ăn bánh bao.
Bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ còn có rất nhiều thời gian.
Cho nên, cứ để cho Lâm Hoan Hoan ăn no đã.
Giữa trưa sẽ như thế nào thì hắn không biết, tất cả đều vẫn là ẩn số.
Nhưng mà, dám ngăn cản tổ gia gia, hẳn là đại nghịch bất đạo, hắn không biết mình sẽ phải tiếp nhận trừng phạt như thế nào.
“Ngươi không ăn à?”
Lâm Hoan Hoan vừa ăn bánh bao, vừa hỏi Kiều Càn.
Nàng có thể nhìn ra được rằng Kiều Càn đang có tâm sự.
Tối qua, Kiều Càn hoàn toàn không ngủ, trợn tròn mắt, không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hại nàng cũng không dám ngủ.
Tướng ngủ quá xấu, sợ hắn sẽ ghét bỏ.
Nếu như là lúc gầy, có lẽ tướng ngủ dù có xấu đi nữa, cũng dễ nhìn đi?
“Không cảm thấy ngon miệng.”
Kiều Càn nói.
Không phải là hắn ghét ăn bánh bao, bữa sáng ăn bánh bao là chuyện vô cùng bình thường, chỉ là không cảm thấy ngon miệng mà thôi.
“Có phải có liên quan tới nhan sắc hay không? Mập như vậy có phải đã làm ảnh hưởng tới khẩu vị của ngươi rồi không?”
Lâm Hoan Hoan hỏi.
Kiều Càn run lên, sau đó đưa tay ra cầm lấy một cái bánh bao, bắt đầu ăn, thuận tiện trả lời một câu:
“Không phải như thế.”
Gương mặt Lâm Hoan Hoan vô cùng vui vẻ, sau đó tiếp tục ăn bánh bao của nàng.
“Giữa trưa bọn họ sẽ xuất phát, khi nào chúng ta mới đi ra bên ngoài chờ?”
Lâm Hoan Hoan hỏi.
“Gần trưa.”
Kiều Càn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy nên đi sớm một chút.
Vạn nhất chậm một bước, vậy thì cái gì cũng không kịp nữa.
Cho nên, dù đứng ở nơi đó quá sớm sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, thì cũng cần phải đứng ở đó.
“Sẽ phát sinh chuyện gì?”
Lâm Hoan Hoan vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
Kiều Cần vẫn luôn không nói, khiến cho nàng vô cùng tò mò.
Mặc dù không cần thiết phải hỏi, nhưng mà sắp xảy ra rồi, cho nên nàng cảm thấy vẫn chuẩn bị trước một chút thì tốt hơn.
Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan một chút, cuối cùng cũng chịu nói:
“Ngăn cản Tổ gia gia đi tìm Tiên Đình để hợp tác.”
Nghe được câu này, Lâm Hoan Hoan mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói:
“Ta làm tay chân cho ngươi.”
Câu nói này vô cùng bình thản, dường như còn rất chân thành.
Vốn dĩ, Kiều Càn nghĩ rằng Lâm Hoan Hoan sẽ hỏi gì đó, cho nên trong lúc nhất lời có chút nói không nên lời.
Cuộc sống có đôi khi chính là như thế.
Có một vài người, có một vài việc, không thể nhìn hiện tượng mà suy đoán.
Có lẽ, sau khi trở thành phế vật, hắn mới mở ra hành trình của cuộc đời mình.
Nhìn như bất hạnh, thật ra lại là người vô cùng may mắn.
Hắn là một phế vật mất đi một cánh tay mà thôi, có tài đức gì chứ.
Kiều Càn nhìn tay áo trống rỗng của mình, trầm mặc không nói.
“Sao vậy?”
Lâm Hoan Hoan có hơi tò mò, hỏi.
Kiều Càn lắc đầu, nói khẽ:
“Sau này, ta bảo vệ ngươi.”
“Được.”
Lâm Hoan Hoan gật đầu, không hề nói bất kỳ lời khách sáo nào cả.
Kiều Càn đưa cho nàng một cái bánh bao, nói:
“Ăn xong thì chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, sau đó xuất phát.”
Mặc dù vẫn còn khá sớm, nhưng mà cũng cách giữa trưa ngày càng gần rồi.
Trong lòng thực sự rất khó để giữ được sự bình tĩnh, Kiều Càn cũng không biết bản thân sẽ như thế nào.
Tổ gia gia sẽ nghe hắn sao?
Rất khó.
Hắn phải dùng biện pháp gì mới có thể thuyết phục được Tổ gia gia?
Tuyệt đối không thể để Lục Thủy bị bại lộ, đây cũng không phải là đang ngăn cản Kiều gia đi về hướng diệt vong, mà là đang mang Kiều gia đi về hướng diệt vong.
Một lúc lâu sau, Lâm Hoan Hoan cuối cùng cũng đã ăn hết tất cả bánh bao, gương mặt nàng vô cùng thỏa mãn.
Kiều Càn nhìn ra bên ngoài, thời gian càng ngày càng gần tới giữa trưa rồi.
Không lâu sau nữa sẽ tới buổi trưa, Kiều Càn di chuyển.
“Chúng ta đi thôi.”
Hắn nhìn Lâm Hoan Hoan ở bên cạnh, nói.
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm hắn lại có chút thấp thỏm.
Không thể nào biết được kết quả của chuyến đi này, nhưng mà dù có ra sao đi nữa, đầy cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Lâm Hoan Hoan hít vào một hơi thật sâu.
Đi ngăn cản Tổ gia gia, đây là chuyện cực kỳ kinh khủng.
Lâm Hoan Hoan rất sợ, nhưng mà lại buộc phải đi.
Kiều Càn đi, nàng chẳng lẽ lại không đi?
Sau đó, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Việc bọn họ cùng nhau đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho mọi người nhìn thấy, có một vài người vô cùng kinh ngạc.
“Đây chẳng phải là phế vật của Kiều gia, Kiều Càn sao? Ta nhớ rằng sau khi bị khi dễ mấy lần, hắn liền không ra khỏi cửa nữa, tại sao hôm nay lại đi ra ngoài?”
“Vợ chồng cùng nhau đi ra ngoài, có lẽ là đi hóng gió.”
“Không sợ bị người không vừa mắt gây khó dễ sao? Không ít người muốn làm khó vị Kiều thiếu gia này đâu.”
“Ha ha, Kiều thiếu gia đã là quá khứ rồi, chỉ cần không quá phận sẽ không có ai nói gì cả.”
“Cũng không chắc, Kiều Thiến tiểu thư có lẽ sẽ rất che chở cho người anh trai này.”
“Ha ha, có đứa em gái làm ô dù đúng là không tồi, nhưng mà người dám động thủ, bình thường đều sẽ không sợ Kiều Thiến tiểu thư.”
Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan vẫn đi tiếp về phía trước, hoàn toàn không quan tâm tới những âm thanh châm chọc ấy.
Lâm Hoan Hoan không thèm quan tâm tới những người đó, còn chẳng biết rằng ai khó khăn hơn ai đâu.
Cuộc sống của nàng vô cùng vui vẻ.
Kiều Càn cũng chẳng thèm để ý, hắn chỉ để ý tới chuyện một lúc nữa mà thôi.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới vị trí đại điện của quảng trường.
Đây là con đường mà Tổ gia gia phải đi qua, cho nên bọn họ chỉ cần đợi ở chỗ này là được rồi.