Gặp Mộ Tuyết trong đêm tối! Quấy rầy nữ hiệp! 2
“Đợi thêm hai tiếng nữa.”
Không phải cú đêm, bình thường thức cùng lắm là tới 2, 3 giờ mà thôi, rất ít ai sẽ thức qua được 3 giờ.
Mộ Tuyết đương nhiên không phải là người thức khuya.
Nhưng mà nếu ngủ không sâu, sẽ rất dễ tỉnh dậy.
Lục Thủy muốn ngồi ở bên cạnh Mộ Tuyết, dùng thuật pháp khiến cho nàng nằm mơ, sau đó trong nháy mắt tỉnh lại, sẽ lập tức che mặt nàng lại đánh.
Đúng rồi, nếu như bị dọa sợ, hắn sẽ quay lại.
Để dành đến ngày thành hôn.
Bây giờ vẫn chưa đủ Thiên Địa Chi Lực, khó mà dọa sợ được.
Đầu tiên là đánh thức nàng, sau đó che mặt lại, đánh mấy quyền vào bụng của nàng.
Nhưng mà eo của Mộ Tuyết nhỏ như thế…
“Có loại cảm giác rằng Mộ Tuyết rất yếu đuối, cảm giác rằng không thể đánh nàng.”
“Vậy đánh nơi nào thì hợp lý đây?”
Nghĩ tới đây, Lục Thủy đột nhiên cười.
“Ha ha, suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều.”
“Vẫn nên nghĩ cách để bảo vệ khuôn mặt thì hơn.”
Ví dụ như, mang theo mặt nạ có năng lực phòng ngự siêu mạnh, rồi hãy đi qua đánh lén Mộ Tuyết.
Mặt nạ nhất định phải mang, nhưng mà năng lực phòng ngự siêu mạnh thì hên xui, nếu không ổn thì mang thêm hai cái là được.
Nghĩ xong, Lục Thủy tiếp tục đọc sách, hơn hai giờ rồi hắn sẽ xuất phát.
Bầu trời ngày càng tối.
Lục Thủy nhìn dụng cụ chiếu sách ở bên cạnh mình, sau đó gắn lên Thiên Địa Trận Văn.
Thời gian: 02.22
Tốc độ gió: Hẹn 3MS
Tu vi: 5.5
Thiên địa chi lực: Chút ít.
Ý chí chiến đấu: 99.
Lòng tin: Chẳng lành.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Lục Thủy liền cất bước rời khỏi viện tử.
Lần này nơi mà hắn cần tới, chính là bí cảnh nguy hiểm nhất mà hắn từng đi từ trước tới giờ.
Nhưng mà, hắn không sợ hãi.
Chuyện đi này, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đi thẳng tới không bao giờ lùi lại.
Sinh tử không còn là lựa chọn nữa, cũng chẳng phân thiện ác nữa.
Chuyến đi này không có đường quay về.
Nếu như về không được, vậy thì không về.
Sau khi hạ quyết tâm, sinh tử tự hiểu.
Ngay giờ phút này, hành trình của Lục Thủy chính thức bắt đầu.
Hắn đi ra khỏi viện tử của mình, ôm chặt quyết tâm liều mạng, ôm chặt lòng tin vững chắc chưa từng có từ trước tới giờ.
Chính là để thực hiện việc mà mình đã suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay.
Không bao lâu sau, hắn đã tới được viện tử của Mộ Tuyết.
Hiện tại, hắn không phải là hắn của bình thường nữa, không ai có thể phát hiện ra hắn.
Băng Phượng?
Một con chim béo ú mà thôi.
Đinh Lương?
Chỉ là một thị nữ có thể nuôi béo con chim kia mà thôi.
Đậu Nha?
Xin lỗi, ở bên chỗ Phương Đông Tra Tra rồi.
Phương Đông Tra Tra?
Tra Tra tốt nhất là đừng xuất hiện, xuất hiện ở đây một cái liền bị hắn đào lỗ chôn ngay.
Hương Dụ?
Người hầu nên đi theo chủ, chôn cùng một chỗ.
Không còn ai nữa.
Ai tới cũng vô dụng, hắn không sợ.
Lục Thủy đi tới trước gian phòng của Mộ Tuyết, hắn chỉ cần đẩy cửa đi vào, sẽ có thể đến được nơi cần đến, còn sau này sẽ như thế nào, hắn không thể nào dự đoán được.
Hiện tại, lòng hắn vô cùng bình lặng, không hề mang mặt nạ.
Chờ khi vào trong đó, nhìn thấy Mộ Tuyết, rồi mang mặt nạ cũng không muộn.
Bây giờ mà mang mặt nạ, vạn nhất bị người hiểu lầm thì không tốt.
…
“2.30, có thể đi, sẽ không bị ai phát hiện.”
Mộ Tuyết mặc trang phục dạ hành xong, nàng đang định đi ra ngoài.
Nàng đợi rất lâu rồi.
Tối hôm qua, Lục Thủy dám lừa nàng, cho nên hôm nay, nàng sẽ để cho Lục Thủy biết rằng, tại sao hoa hồng lại hồng.
Dám nói mà không giữa lời, trêu đùa vợ mình.
Ghi thêm một bút, cộng với đêm nay, gộp lại đánh chung một lần.
Nàng là người không mang thù, ngoại trừ việc ghi vài nét vào trong sổ nhỏ.
Trang phục dạ hành khá ôm sát người, đây là bộ đồ mà lần trước Đinh Lương chuẩn bị cho nàng.
Có hơi lạ, nhìn qua cứ như mặc rất thiếu vải vậy.
Nhưng mà, dù sao cũng là Lục Thủy nhìn, không sao cả.
Đương nhiên, lần này nàng mặc cả áo bào đen.
Giấu quần áo vào trong đó, chủ yếu là do sợ đi được nửa đường thì đụng phải người.
Mặc dù, sẽ không bị phát hiện, nhưng mà vẫn nên phòng vạn nhất.
Giống như việc ở trong phòng vậy, dù chỉ có một mình, thế nhưng phần lớn mọi người đều vẫn sẽ mặc quần áo.
Sau khi mặc áo bào đen, đội nón lên xong, nàng liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Đương nhiên, lúc này nàng cũng đang che mặt.
Trang phục dạ hành đương nhiên là có đủ tất cả.
Cửa vừa mở ra, bóng đêm sẽ kéo dài từ chỗ nàng tới giữa phòng Lục Thủy. Nàng đi tới giường của Lục Thủy, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn Lục Thủy ngủ, đợi hắn tỉnh lại.
Sau đó, đánh một trận.
Tiếp theo, tìm một chỗ tương đối khuất, lại cắn một cái.
Giúp hắn tập hợp đủ bảy dấu răng, triệu hoán Thần Răng?
Không, chỉ có thể triệu hoán được bà xã mà thôi.
Mộ Tuyết cất bước đi tới cửa.
Gương mặt nàng tràn đầy ý cười, sắp nhìn thấy được sự hoảng sợ của Lục Thủy rồi, đúng là một chuyện rất đáng để vui vẻ.
Cắn nơi nào thì tốt đây?
Mộ Tuyết vừa nghĩ, vừa đưa tay lên định mở cửa.
Có điều, tay nàng còn chưa kịp đụng vào cửa, thì cánh cửa đã di chuyển.
Kẽo kẹt.
Cửa được mở ra.
Sau đó, nàng thấy được một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.
Mộ Tuyết có hơi kinh ngạc, thậm chí còn vô thức cảm thấy xấu hổ vì bản thân đang ăn mặc như thế này.
Nhưng mà, Lục Thủy còn hoang mang hơn.
Hắn vừa mở cửa ra liền thấy một cái bóng đen.
Chính là rất đen.
Ban đầu hắn còn hơi kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh sau đó liền cảm thấy kinh hãi.
Thế nhưng, gương mặt của hắn vẫn không hề xuất hiện một chút dao động nào cả, giật giật tay, bắt đầu khép cửa lại:
“Quấy rầy nữ hiệp.”
Lục Thủy vừa nói, vừa định đóng cửa lại.
Ai mà ngờ rằng, đêm nay Mộ Tuyết cũng muốn hành động cơ chứ.
Đi ra ngoài trước rồi nói.
Nếu không thì hành động này được gọi là gì?
Tự chui đầu vào lưới?
Chẳng qua, hắn vừa mới định đóng cửa lại, cánh tay hắn liền bị bắt lấy bởi một cánh tay thon dài.
Lục Thủy:
“...”
Trong nháy mắt, một luồng tử khí quét tới.
Mộ Tuyết phản ứng lại kịp.
Nàng thật sự không ngờ rằng Lục Thủy sẽ tới, nàng còn ăn mặc thành như này.
Không được, phải diệt khẩu.
“Kẻ trộm to gan, dám vào phòng của vị hôn thê ta…”
Lục Thủy lập tức nói, vốn dĩ định đánh động tới người khác.
Nhưng lại lập tức bị Hỗn Nguyên Tử Khí bao trùm.
Cả người hắn trực tiếp bị lôi vào bên trong.
Đi vào xong, Lục Thủy liền bị ấn xuống mặt đất, sau đó ăn ngay một quyền vào bụng.
Ách!
Muốn phun cả mật ra.
Hôm nay, thời vận không tốt, chưa xuất sư đã chết rồi.
Mộ Tuyết ngồi trên người hắn, không ngừng huy quyền.
Thẹn quá hóa giận à?
Bụp, Lục Thủy cảm nhận được gương mặt của bản thân mới vừa bị đánh một quyền.
“Đừng có đánh mặt.”
Lục Thủy lấy tay che mặt lại.
Không có đeo mặt nạ.
Lần sau nhất định phải đeo mặt nạ.
Rất nhanh, Lục Thủy cảm nhận được có tóc đang rơi xuống, hắn rảnh rỗi liếc mắt một cái, phát hiện Mộ Tuyết đã cởi áo bào ra.
Nàng mặc bộ trang phục dạ hành, dáng người như ẩn như hiện, giữa hai lông mày còn có chút thẹn thùng, nhìn vô cùng xinh đẹp.