Gặp Mộ Tuyết trong đêm tối! Quấy rầy nữ hiệp! 1
Oanh!!!
Một tiếng nổ thật to phát ra từ viện tử của Lục Cổ.
Mặt đất rung chuyển mấy lần.
Luc Cổ dùng tư thế khiêng cây, duy trì nụ cười, nói:
“Nói lại với Lục Thủy rằng, tùy tiện đào cây của người khác sẽ bị trừng phạt.”
Nói xong, Nhị trưởng lão liền xem mạch cho Đông Phương Lê Âm , sau khi xác định không có vấn đề gì, nàng cầm một khối điếm tâm lên cắn, rồi biến mất tại chỗ.
Lục Cổ:
“...”
Nghịch tử.
Lá gan càng lúc càng lớn, hành vi cũng càng ngày càng quá đáng.
Cây ở sau núi cũng dám đào.
Sau khi Nhị trưởng lão rời đi, Đông Phương Lê Âm mới cố gắng kéo phu quân của mình ra ngoài.
Chỉ là trong lúc kéo ra ngoài, cánh tay gì đó đều bị chặt đứt.
Cơ thể của phu quân còn mềm hơn cả nàng.
Con người cường tráng như Đại tộc trưởng cũng kiên cường không nổi.
Đông Phương Lê Âm cảm thấy con trai bảo bối của mình sao lại có thể gây chuyện tới thế được chứ?
Vốn dĩ nàng cho rằng, có Tiểu Tuyết Nhi ở đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới, không hề kém lúc trước một chút nào cả.
…
Tam trưởng lão đi tới đằng sau núi.
“Lúc nhỏ, Lục Thủy rất thích chạy lòng vòng ở đằng sau núi, biết được vị trí của cây Ngộ Đạo cũng chẳng phải là việc kỳ lạ gì.”
“Nhưng mà bây giờ mà muốn đi tới đằng sau núi, không dễ dàng như vậy.”
“Mê Lâm của Nhị trưởng lão là bước đầu tiên.”
“Không biết có phải do Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cố ý cho hắn đi vào hay không.”
Không phải là không thể, bình thường Lục Thủy muốn làm gì, bọn họ đều trực tiếp để cho Lục Thủy làm.
Hoàn toàn không hề ngăn cản.
Tại sao lại khẳng định như thế?
Vì lúc đó hắn cũng như vậy.
Bị thương, vì không muốn bị người trong nhà phát hiện, cho nên liền lén chạy tới đằng sau núi để tìm linh dược.
Sau đó, tìm được rồi.
Sau này, hắn mới biết rằng, là do Đại trưởng lão cố ý dẫn đường hắn, giấu diếm Nhị trưởng lão.
Nếu không thì hắn đã sớm bị đánh chết rồi.
Khi đó, hắn và huynh trưởng chẳng sợ ai cả, chỉ sợ mỗi Nhị trưởng lão.
Về sau, hắn chăm lo cho nhiều thế hệ tiểu bối của Lục gia, cũng thường xuyên phát sinh sự việc như thế.
Tóm lại, nếu Đại trưởng lão hoặc Nhị trưởng lão mở cửa sau cho tiểu bối Lục gia, chắc chắn sẽ giấu diếm hắn.
Cho nên, việc mà Lục Thủy có thể tìm được cây Ngộ Đạo chẳng là gì cả.
“Nhưng mà, nếu như hai vị trưởng lão đều không nhường thì lại là chuyện khác.”
Thiên phú về trận pháp?
Tam trưởng lão vốn dĩ không nghĩ tới cái này.
Hắn nghĩ tới điều thứ hai mà trước kia mình nghi ngờ.
Khí vận.
Muốn đi qua được Mê Lâm không phải chỉ có thực lực mới có thể qua được, nếu có đủ khí vận, cũng có thể.
Đặt cây Ngộ Đạo lại trên hốc cây, sẵn tiện lắp đất lại, sau dó Tam trưởng lão mới quay người rời đi.
Hắn quyết định sẽ thử xem khí vận của Lục Thủy.
Xem thử xem có khác thường hay không.
…
Sau khi Tam trưởng lão rời đi không lâu, Nhị trưởng lão liền xuất hiện bên cạnh gốc cây Ngộ Đạo, xử lý lại một lần nữa.
Việc xử lý trước đó quá thô sơ.
“Tiểu Tiểu Tranh dường như muốn đi thăm dò khí vận của Lục Thủy.”
Cửu cùng ngồi xổm xuống bên cạnh Nhị trưởng lão, cùng nàng đào đất.
Có vẻ rất thích chơi cái này.
“Có chuyện gì sao?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Có thể ngươi không biết.”
Cửu nhìn bím tóc của Nhị trưởng lão nói:
“Ở trong thế giới, Lục Thủy có một tên gọi khác.”
“Tên gọi khác?”
Nhị trưởng lão có chút hiếu kỳ:
“Thiếu tông chủ Ẩn Thiên Tông?”
“Cái này chỉ là do hắn giả danh mà thôi, tên khác nằm ở cấp bậc thế giới.”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão cười nói:
“Làm một động tác dễ thương đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Chính là kiểu, nhắm một mắt lại, sau đó dùng tay để ở dưới con mắt còn mở.
Rất đơn giản.
Giống như này nè.”
Nói xong, Cửu liền làm mẫu, trông vô cùng dễ thương.
Nhị trưởng lão chỉ liếc mắt nhìn một cái, lập tức từ chối:
“Không có hứng thú.”
“Không đáng yêu gì hết.”
Cửu dùng tay chọc chọc vào mặt của Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão vỗ một cái.
Chỉ có điều, không những không vỗ được, mà bên mặt còn lại cũng bị chọc chọc.
Cửu xuất hiện ở một bên khác, sau đó tiếp tục chọc chọc mặt nàng.
Nhị trưởng lão không muốn nói chuyện, tiếp tục chăm lo cho cây Ngộ Đạo của nàng.
“Nói cho ngươi biết.”
Cửu lại chọc thêm hai cái, cảm giác cực kỳ dễ thương:
“Ở trong thế giới này, Lục Thủy có thể được gọi là cha khí vận.”
“Cha khí vận?”
Nhị trưởng lão có hơi không hiểu.
“Đúng vậy, cha khí vận.
Người khác thì phải dựa vào sự quan tâm, chiếu cố của Nữ Thần Khí Vận, nhưng mà Lục Thủy thì khác.
Hắn là cha của Nữ Thần Khí Vận.
Nếu như, thật sự có Nữ Thần đó, nàng có lẽ sẽ muốn từ bỏ Thần vị của mình.”
Cửu mở miệng nói.
“Sao có thể như thế? Sao có thể?”
Nhị trưởng lão hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi.
Nàng hiểu Lục Thủy, nhưng mà dường như còn chưa đủ rõ ràng.
“Không biết, hắn chính là như thế.
Thiên Địa chính là phản hồi như vậy.”
Cửu nhún vai.
Trên người Lục Thủy có một đống bí mật, nàng cũng không biết rõ.
Nhưng mà, nhiều ít gì cũng hiểu được một chút.
Chẳng qua là, không thể nói ra.
“Vậy nếu như Tam trưởng lão khảo thí khí vận của Lục Thủy sẽ như thế nào?”
Nhị trưởng lão hỏi.
Nàng hoàn toàn không biết rằng, Lục Thủy có khí vận mạnh tới như thế.
Ít nhất thì không biết rằng, nó lại khoa trương tới như vậy.
“Không biết, luôn cảm giác rằng sẽ không được tốt lắm, Tiểu Tiểu Tranh không biết có bị kinh sợ tới mức hoài nghi cuộc đời hay không.”
Cửu nói.
Nhị trưởng lão không nói gì thêm nữa, nàng cũng muốn mở mang thêm kiến thức, muốn biết khi vận của Lục Thủy mạnh cỡ nào.
Nhiều năm như thế rồi, nàng vẫn chưa từng cảm nhận được sức mạnh khí vận của Lục Thủy.
Nếu như thật sự khoa trưởng như Cửu nói, bọn họ phải sớm phát hiện rồi mới đúng.
“Không hiểu? Cái này phải xem Lục Thủy nghĩ cái gì, thân là cha của khí vận, ngươi sẽ để cho con gái của mình nhảy nhót khắp nơi, làm ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của ngươi sao?”
Cửu đứng lên, sờ đầu Nhị trưởng lão, nghiêm túc dạy bảo.
Nhị trưởng lão không nói hai lời, trực tiếp động thủ, muốn thử xoa đầu của Cửu.
Sau đó, bị Cửu chuẩn xác vỗ xuống.
“Tại sao ngươi lại nhỏ như vậy? Chân Thần không lớn lên sao?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Không phải, lúc ta ngã xuống, chiều cao của ta cũng hơn một mét sau, dáng người cực kỳ đẹp. Cả thế giới này không ai hoàn mỹ được như ta cả.
Hiện tại như thế này, là do lúc lưu lại quyền năng, ta ở trong bộ dạng như này.
Vừa đủ để áp chế ngươi.
Có phải rất tuyệt hay là không?”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão cười nói.
Nhị trưởng lão cúi đầu, không nói gì nữa, tiếp tục xử lý cây Ngộ Đạo.
Lùn hơn nàng, già hơn nàng.
Tại sao trên đời này lại có loại người như thế cơ chứ?
Quan trọng nhất là, còn mạnh hơn nàng.
…
Khi Lục Thủy tìm thấy Mộ Tuyết, thì thấy nàng đang nghiên cứu thiệp mời với Phương Đông Tra Tra.
Thấy các nàng đang thảo luận vô cùng vui vẻ, cho nên Lục Thủy không quấy rầy.
Phương Đông Tra Tra còn muốn khoe chữ viết của nàng.
Còn tại sao chữ của Phương Đông Tra Tra lại đẹp thì Lục Thủy không biết.
Vẽ tranh hình như không được ổn cho lắm.
Nhưng mà, khi nào có thời gian có thể chôn nàng, hố của cây Ngộ Đạo có lẽ vẫn còn đó, không thể lãng phí, tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay mà chôn nàng.
Một trăm năm sau, có thể sẽ mọc lên một cái cây Tra Tra.
Trên cây Tra Tra có quả Tra Tra, dưới cây Tra Tra…
Bỏ đi, vẫn là đừng mọc cây thì hơn.
Lục Thủy quay về nghỉ ngơi, tối nay phải hành động.
Đêm nay bắt buộc phải mò sang phòng của Mộ Tuyết.
Không ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn cả, đêm nay đã định là thời gian để đánh Mộ Tuyết.
Có phải Mộ Tuyết cho rằng do bản thân có dung mạo xinh đẹp, nên hắn không nỡ đánh phải không?
Ngây thơ.
Đêm tối, ai mà thấy rõ cơ chứ?
Nếu thấy rõ, thì trực tiếp dùng gối nằm để che lại là được, như thế không phải là không thấy mặt nữa sao?
Đẹp hơn nữa thì cũng có ích lợi gì đâu?
Lúc đánh không hề có áp lực tâm lý gì cả.
Lục Thủy đọc sách, với hắn mà nói, ngồi chính là đang nghỉ ngơi.
Nửa đêm, hắn vẫn tiếp tục đọc sách.
Nhìn đồng hồ, đang là 12 giờ.