Sờ đến gian phòng của Mộ Tuyết 3
Ngày thành hôn vào tháng hai.
Tháng sau đại khái đã có thể đi phát thiệp mời.
Lục Thủy cảm thấy với thực lực hiện tại của mình, phát thiệp mời sẽ rất tốn sức, hắn muốn chờ đến khi có thể mở được cửa không gian, không gian vừa phát ấy.
Như vậy thì tiện rồi.
Ngồi xe lửa mỗi ngày?
Quá mệt mỏi.
Một mình đi du lịch cũng không có gì.
Mang theo Mộ Tuyết, người bình thường như Mộ Tuyết căn bản không chịu được.
Đương nhiên, cũng có thể Mộ Tuyết sẽ không tham gia.
Tóm lại, đến lúc đó lại xem.
Hắn nếu triển khai toàn bộ uy năng, thì Ngũ giai là có thể mở cổng không gian.
Bây giờ sức mạnh bị gọt mất, chắc chắn phải lên Thất giai các loại mới có thể.
Lục giai cũng không đủ, trừ khi là Lục giai nếu không bị thiếu mất sức mạnh.
Cụ thể thì phải tấn thăng rồi mới biết được.
Thấy mặt trời xuống núi, Lục Thủy liền rời khỏi Tàng Kinh Các, nhiệm vụ hắn đương nhiên đã hoàn thành, bỏ ra không ít thời gian.
Lúc đi đến cửa lớn Tàng Kinh Các thì chạm mặt Khô Thụ lão nhân.
Thiếu giá, đã hoàn thành rồi sao?” Khô Thụ lão nhân có hơi bất ngờ.
Kỳ quan trong lầu cực kỳ rườm rà, đừng nói là hoàn thành, người bình thường thì một ngày cái gì cũng chưa làm được mà?
Thiếu gia đây là không có ý định che giấu nữa sao?
Đây là chuyện tốt.
“Hoàn thành.” Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó lại sang phòng Sang.
Nhìn xem mọc lại chưa?
Thuận tiện xem xem dáng vẻ thiệp mời ra sao, hỏi tiếp về quá trình hôn lễ, xem xem kiếp này có gì khác biệt hay không.
Nhìn xem Mộ Tuyết cảm thấy có khác tốt, hay không khác biệt tốt.
Khô Thụ lão nhân nhìn Lục Thủy rời đi, không dám hỏi nhiều một câu, đó là đang chất vấn năng lực của Thiếu gia.
Lục gia có nhiều người như vậy, ai cũng có thể nghi ngờ, nhưng hắn thì không được.
Thiếu gia là tôn tại bực nào, hắn biết, hắn hiểu rõ, tồn tại như vậy, ai dám chất vấn? Ai có tư cách chất vấn.
Hắn tuyệt đối không có tư cách.
Sau đó, Khô Thụ lão nhân đi về phía tầng bốn, hắn muốn nhìn một chút xem kỳ quan trong lầu, Đạo Tháp, rốt cuộc là trông như thế nào.
Kỳ quan rất hiếm thấy, hắn cũng chưa từng gặp qua loại này.
Thiếu gia đã ra tay, nhất định là không tầm thường.
Khô Thụ lão nhân đi tới tàng ba, hắn lại đi tới tầng bốn.
Có điều đi được một nửa thì hắn liền có một loại phúc linh tĩnh tâm chí an tĩnh, tu luyện lúc này, chắc chắn sẽ rất có ích.
Cái này…
Chính là kỳ quan Đạo Tháp sao?
Khô Thụ lão nhân âm thầm lấy làm kỳ quái, thật sự là khó lường.
Hiệu quả quá mạnh.
Rất nhanh sau đó, Khô Thụ lão nhân đã đi tới tầng bốn, lúc hắn đứng trên bậc thang cuối cùng, lúc hắn chuẩn bị nhìn thấy kỳ quan, thì liền ngay cả người.
Giác quan của hắn nhận lấy trùng kích rất lớn.
‘Thiếu gia… Ngài…’
…
Đại điện Lục gia.
Khô Thụ lão nhân dẫn đồ vật tới đây.
Hắn nhất định phải đến giao nộp.
Tam Trưởng lão nhìn trong đại điện hạ xuống một cái cây, lông mày cau lại, trầm mặc.
Lúc này, sắc mặt của hắn đã sắp bùng nổ.
9998 vạn.
9999 vạn.
Con số không ngừng nhảy lên, dường như chỉ một chút nữa thôi là sẽ đột quá.
“Quả nhiên, ta không thể trông cậy vào hắn.”
Tam Trưởng lão thở dài một tiếng, mệt mỏi.
Như muốn già thêm vài chục tuổi.
Khô Thụ lão nhân không dám nói thêm cái gì.
Thật ra, Thiếu gia có thể trông cậy được, chỉ là tính cách có hơi nghịch ngợm, dù sao thì Thiếu gia cũng vẫn còn trẻ.
Mới 20 tuổi.
…
Phía sau núi Lục gia.
Nhị Trưởng lão đứng trong rừng cây, nhìn một cái hố, trầm mặc không nói.
Dưới chân ẩn ẩn có sức mạnh phun trào.
Một hồi lâu sau, nàng mới bình tĩnh nói:
“Ai đã đào đi Ngộ Đạo Thụ của ta?”
Nàng rất thích cây này, mùi vị lá trà rất ngon miệng.
Thế nhưng lại có người đào cây của nàng đi.
“Có thể đến phía sau núi Lục gia, còn có thể bình thường đào cây đi, cũng chỉ có tất cả mấy người, nghĩ một chút liền biết là ai.” Cửu tung bay sau lưng Nhị Trưởng lão, đang thắt bím tóc.
Nàng đã nhìn thấy bím tóc của Mộ Tuyết.
Cảm thấy rất đẹp mắt.
Quyết định buộc cho Tiểu Tiểu Đình thử.
Chắc chắn là càng đẹp mắt hơn.
Tiểu Tiểu Đình so với các nàng đáng yêu hơn rất nhiều.
“Hắn đi qua Mê Lâm thế nào?” Nhị Trưởng lão hỏi.
Nàng bị Ngưng Hạ kéo lại, nếu không cũng không đến mức không phát hiện ra có người vào đây đào cây.
Nếu như không phải người của mình, nàng đã sớm phát hiện.
“Sương mù của Mê Vụ Chi Đô cũng không ngăn được hắn, ngươi còn trông cậy vào Mê Lâm ngăn cản hắn sao?” Cửu vừa thắt bím tóc cho Nhị Trưởng lão, vừa nói:
“Lúc hắn vác cây đi, còn vô cùng vui vẻ.
Muốn nhìn ảnh chụp không? Ta có lẽ có thể mô phỏng lại cho ngươi.”
Nhị Trưởng lão không nói gì, mà quay người rời đi.
Một bước trực tiếp biến mất tại chỗ.
…
Lục Cổ hôm nay ở cùng Đông Phương Lê Âm.
Bởi vì Đông Phương Lê Âm mang thai, Lục Cổ dù có bận rộn hơn, cũng sẽ rút ra đủ thời gian để ở cùng với nàng.
Dù sao Phu nhân nhà hắn còn bị cấm túc.
Bên ngoài quá nguy hiểm, bất kể là ai cũng sẽ không để nàng ra ngoài.
Trước đó, biến hóa cũng không nhỏ.
Kẻ địch xâm phạm, dị tượng không hiểu.
Khiến bọn hắn hiểu, con gái trong bụng chắc chắn không giống bình thường.
Không biết sinh ra sẽ thế nào.
Ngày sinh nở chắc chắn cũng rất nguy hiểm đi.
“Tộc trưởng đại nhân muốn tấn thăng Thất giai sao?” Đông Phương Lê Âm nhìn chồng mình, hỏi.
Đúng vậy, Lục Cổ muốn tấn thăng Thất giai.
Hắn lên Thất giai Nhập Đạo rồi, sẽ có một ít thực lực để bảo vệ vợ mình.
“Ta đợi lâu hơn một chút ở Thất giai là được.
Nàng không được, ta sẽ không làm gì.” Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm nói khẽ.
Đông Phương Lê Âm đương nhiên không phải người không hiểu chuyện.
“Vậy ngày ta sinh con, ngươi phải đến bảo vệ tốt con gái chúng ta.” Đông Phương Lê Âm nói.
Mặc dù ngày đó khả năng sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng Đông Phương Lê Âm chưa từng sợ hãi.
Lục Cổ nặng nề gật đầu.
Chẳng qua khi hắn muốn nói thêm gì đó, lại đột nhiên cảm giác được ở cửa viện xuất hiện một bóng người.
Là một cô bé mặc áo khoác màu trắng, tay đút trong túi áo.
Trên đầu có rất nhiều bím tóc.
Cực kỳ đáng yêu.
Chỉ là sắc mặt nàng bình tĩnh, khiến cho người ta cảm nhận được một loại nguy hiểm.
Nhìn thấy nàng, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều có chút kinh ngạc.
“Nhị Trưởng lão đến bắt mạch sao?” Đông Phương Lê Âm hỏi.
Chủ yếu là Nhị Trưởng lão cứ nhìn chằm chằm vào chồng nàng, cộng thêm con trai nàng cũng ở nhà, khiến cho người ta có một dự cảm chẳng lành.
Nhị Trưởng lão nhìn bốn phía một chút, cuối cùng đi đến phần đất trống của sân nhỏ, tự mình đào một cái hố, tiếp đó cắm một cái cây vào.
Sau đó đắp đất lên.
Một đạo pháp thuật hiện lên, đất biến trở về bình thường.
Làm xong những cái này, Nhị Trưởng lão mới nhìn về phía Lục Cổ đang có chút hoảng hốt:
“Đến, đào nó lên.”
Lục Cổ vẻ mặt sợ sệt, hắn nhìn Nhị Trưởng lão, nói:
“Nhị Trưởng lão có phải có hiểu lầm gì rồi hay không?”
“Đào.” Vẻ mặt Nhị Trưởng lão không chút thay đổi, nói.
Lục Cổ thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, trước kia không phải như vậy, sao hôm nay lại bắt đầu đào cây rồi.
Nhưng lời của Nhị Trưởng lão, hắn không dám phản kháng.
Cuối cùng chỉ có thể rưng rưng đi đào cây.
“Vui vẻ một chút, cười lên.” Giọng nói của Nhị Trưởng lão vang lên.
“Hôm nay ta không đào, hôm khác cũng sẽ có người khác đào, vậy nên để cho ta đào đi.” Cửu ngồi giữa không trung, tươi cười nói:
“Lúc Lục Thủy đào cây đã nói câu này.”
“Nói theo ta.” Nhị Trưởng lão vẻ mặt bình tĩnh nói:
“Hôm nay ta không đào, hôm khác cũng sẽ có người khác đào, vậy nên để cho ta đào đi.”
Loảng xoảng.
Lục Cổ run tay một cái, công cụ rơi xuống đất.
“Nhị Trưởng lão…”
“Đào, nói, vui vẻ lên một chút.”
Đông Phương Lê Âm che mắt, không dám nhìn cảnh phía sau.
Con trai bảo bối của nàng lại làm gì rồi?
Hố cha hắn thành cái dạng này.