Mệnh lý thế giới trở về quỹ đạo 1
“Tiền?”
Sơ Vũ có chút khó tin nhìn ma tu Huyết Trần.
Đối phương mạnh đến khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Kinh khủng như cự thú.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn có một loại cảm giác, sinh tử của mình chỉ nằm trong một suy nghĩ của đối phương, cho dù hắn có thẻ bài, cũng không nhất định có thể chạy thoát.
Người đàn ông tóc đỏ đẹp như tạc thiên này, cũng mạnh tạc thiên.
Nhưng câu nói đầu tiên của đối phương lại khiến hắn kinh ngạc.
Tiền?
Cái này có chút không đúng.
Kiếm Lạc tránh sau lưng Sơ Vũ, nàng có cảm giác không đúng lắm, nhưng không mở miệng.
Không dám mở miệng.
“Không có?” Ma tu Huyết Trần lạnh mắt nhìn Sơ Vũ.
Giống như Sơ Vũ chỉ cần dám nói không có, hắn liền dám khiến cho Sơ Vũ biến mất.
“Có.” Sơ Vũ lập tức gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi:
“Chỉ là, tiền bối muốn tiền tệ của thành phố này, hay là linh thạch?”
“Ta nhìn giống người thiếu linh thạch sao?” Ma tu Huyết Trần nói.
Cũng không giống người thiếu tiền, Sơ Vũ nghĩ trong lòng như vậy.
Loại tiền bối này, nhìn thế nào cũng không thấy giống người sẽ thiếu cái gì.
Sau đó, Sơ Vũ lại tò mò nói:
“Vậy ta chuyển cho tiền bối nhé?
Toàn bộ gia sản của ta chỉ còn lại 3000.”
“Chuyển?” Ma tu Huyết Trần đương nhiên hiểu là có ý gì:
“Mua cho ta cái điện thoại, mọi thứ đã chuẩn bị kỹ.”
Sơ Vũ: “...”
“Có vấn đề sao?”
“Tiền bối, 3000 dùng mua điện thoại, xong cũng chỉ còn lại 1500.”
“Mua.”
“Được rồi, tiền bối đi theo ta.”
Bỏ ra chút thời gian, Sơ Vũ rốt cuộc cũng tiễn được vị tiền bối kia đi.
“Về sau cần phô trương gì có thể gọi ta, động thủ thì đừng gọi, tiền sau này sẽ dùng những vật khác trả ngươi.”
Đây là lời ma tu Huyết Trần để lại.
Sơ Vũ dám trông cậy vào lời nói của đối phương sao?
Không dám.
Nhỡ đâu gọi tới lại cướp đồ của hắn thì làm sao giờ?
Trả?
Hắn không tin.
“Ngươi thật sự chỉ còn lại 3000 sao?” Trên đường đến trường học, Kiếm Lạc tò mò hỏi.
“Tháng này chúng ta ăn mì tôm đi, tháng sau ta sẽ đi gửi bản thảo lấy phí sinh hoạt.”
“Sách của ngươi có người đọc à?”
“Ta phát một chương bán thảm sẽ có người đánh cho ta tính.”
“Độc giả ư?”
“Không, là sư tỷ.”
“...Không có tiền đồ.”
Sơ Vũ liếc Kiếm Lạc một cái, nói:
“Có bản lĩnh thì ngươi đừng có dùng, ngươi vẫn còn trông cậy vào bản đại hỏa tiếp theo của ta đấy, nếu không chúng ta sẽ cùng uống gió Tây Bắc để sống.”
Kiếm Lạc quay đầu không nói lời nào.
Trong nhà cũng không cho nàng tiền, nàng có cách nào?
Hay là cũng đi viết tiểu thuyết?
Không, không được, phải tu luyện, tu luyện nhanh hơn, giết chết cái tên viết tiểu thuyết này.
Lúc hai người Sơ Vũ đến cổng trường, bọn hắn lại nhìn thấy ông chú bảo vệ ở đó.
Lúc này, hộp mì tôm của ông chú bảo vệ đang được đậy kín, còn chưa có mở ra ăn.
“Đây là đang chờ một tên viết tiểu thuyết bố thí đồ ăn sao? Trông cậy vào hắn, có ngày cả hai cùng chết đói một chỗ không chừng.”
Một âm thanh đột nhiên vang lên từ xung quanh.
Kiếm Lạc che miệng lại, trốn ra phía sau.
Lần nào cũng vậy.
Sơ Vũ không để ý đến Kiếm Lạc, mà đưa đồ vật qua cửa sổ cho ông chú bảo vệ.
“Ông chú, hôm nay dậy muộn à?” Sơ Vũ hỏi.
Ông chú bảo vệ nhận lấy bánh quẩy, nhìn Sơ Vũ, hơi kinh ngạc nói:
“Trên người ngươi có tường vân bao phủ, ngươi có thể thật sự sẽ phát hỏa.”
Nghe thấy câu này, Sơ Vũ cười đặc biệt vui vẻ:
“Ông chú đúng là mắt sáng như đuốc.”
“Hai tên dối trá.” Từ xung quanh lại vang lên âm thanh.
Sơ Vũ giơ tay ấn đầu Kiếm Lạc xuống, sau đó để nàng đi lên phía trước vài bước.
Đi vào trước đi.
Ảnh hưởng đến đại hỏa của hắn.
Ông chú bảo vệ không để ý, mà chỉ nói:
“Các ngươi nhìn thấy ma tu Huyết Trần rồi?”
“Ông chú biết hắn sao?” Sơ Vũ có chút hiếu kỳ.
“Nắm chắc cơ hội, ma tu Huyết Trần là ma tu Chí Tôn, quan hệ tốt, tương lai sẽ có nhiều chỗ tốt.” Ông chú bảo vệ mở hộp mì tôm ra, định ăn.
“Có giúp gì cho việc viết tiểu thuyết không?” Sơ Vũ hỏi.
Ông chú bảo vệ liếc Sơ Vũ một cái, nói:
“Không.”
“Đáng tiếc.” Sơ Vũ tiếc rẻ.
Đùi, hắn đã ôm một cái, không cần phải ôm thêm cái thứ hai chứ?
Còn có cái chân nào có thể có cái đùi lớn như vậy?
“Khí vận của ngươi chỉ hướng về Kiếm Nhất Phong, có thể qua đó nhìn một chút.” Ông chú bảo vệ nói.
Sơ Vũ hơi ngạc nhiên, sau đó gật gật đầu:
“Đêm nay sẽ xuất phát đi tìm Kiếm Khởi.”
Chờ Sơ Vũ rời đi xong, ông chú bảo vệ mới thu hồi ánh mắt.
‘Hào quang vạn trượng, đây là sắp gặp phải cơ duyên gì rồi?’
Hắn cũng không có nói đùa, bây giờ Sơ Vũ thật sự được bao phủ bởi một lớp tường vân, giống như sắp phát hỏa vậy.
Nhưng nguồn gốc của tường vân, hắn không cách nào nhìn thấy.
Dù sao nếu dùng để tu luyện thì chắc chắn Sơ Vũ sẽ mạnh lên rất nhiều, còn nếu dùng để viết sách, hẳn là sẽ thật sự cho hắn chút nhiệt.
Ông chú bảo vệ cảm thấy vế sau càng có khả năng hơn.
Không nghĩ nhiều nữa, ông chú mở điện thoại di động lên.
Lúc này, bên trong màn hình là hình ảnh một người đàn ông tóc đỏ đang bắt đầu tìm việc.
Đang dán quảng cáo điện thoại lên trên tường.
Nhìn cảnh này, khẩu vị của ông chú bảo vệ bỗng tốt lên.
— —
“Lục Thiếu gia, bánh bao ngọt đã nói đâu?”
Ở tiểu trấn Thu Vân, Mộ Tuyết cắn một miếng bánh bao thịt, oán trách nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy cầm bánh bao trong tay, nói:
“Ta thật sự mua bánh bao ngọt, nhưng giành được giải năm, đổi bánh bao ngọt thành bánh bao thịt, sau đó cứ như vậy.”
“Lục Thiếu gia có thể từ chối mà.” Mộ Tuyết cắn bánh bao thịt, nói.
“Ông chủ có ý tốt, thêm số lượng không thêm giá.” Lục Thủy thuận miệng giải thích.
“Vậy cái kia của Lục Thiếu gia là bánh bao ngọt hay là bánh bao thịt?”
“Nàng cắn thử xem?”
Lục Thủy cầm bánh bao trong tay đưa tới, Mộ Tuyết không khách khí, cắn một miếng thật to.
Sau đó phát hiện là bánh bao nhân đậu.
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết: “...”
“Chỉ đổi một cái.”
“Ừm, ta biết, vậy Lục Thiếu gia ăn cái của ta đi, ta ăn cái của Lục Thiếu gia.”
Nói rồi, Mộ Tuyết đưa nửa cái bánh bao nhân thịt còn lại cho Lục Thủy, một tay cầm lấy bánh bao nhân đậu.
Cuối cùng, Lục Thủy chỉ có thể ăn cái bánh bao của Mộ Tuyết.
Sai lầm, hắn cho rằng Mộ Tuyết sẽ tức giận quay đầu, ai ngờ lại cắn một miếng lớn như vậy.
Giống như có thù vậy.
Lòng của nữ nhân như kim dưới biển.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Mộ Tuyết hỏi.
Lúc này, ở tiểu trấn, rất nhiều cửa hàng đều đang mở hoạt động.
Cơ bản đều là rút thưởng, còn có chương trình vị khách may mắn.
Ví dụ như vị khách thứ 9 đi vào sẽ được miễn phí.
Con số là ngẫu nhiên, không có bất kỳ quy luật nào.
Có thể là người đầu tiên, cũng có thể là người thứ 90.
Không có ai hiểu rõ hoạt động này, quả thật là tạo phúc lợi cho khách hàng.
Nhưng lại đặc biệt dễ thu hút người khác.
Hôm nay tiểu trấn rất náo nhiệt.