Tán Gẫu Với Thiên Kiếp Chí Cao 3
“Không biết, cũng không phải Đông Phương Tra Tra.” Lục Thủy đáp.
Làm sao hắn biết được.
Hắn chỉ biết là, Đông Phương Tra Tra độ kiếp sẽ không chết người.
Hắn lúc trước động tay động chân, đương nhiên là ra tay độc ác, cho nên Mộ Tuyết mới vì an nguy của Đông Phương Tra Tra, cho nàng thêm một lớp bảo hiểm.
Chắc chắn không chết.
Bảo hiểm này ngay từ đầu sẽ không có tác dụng, nhưng theo sự khôi phục của hai người bọn hắn, sẽ bắt đầu có hiệu lực.
Nghe Lục Thủy nói, Mộ Tuyết tự nhiên hiểu rõ, dù sao thì bảo hiểm cũng là do nàng làm.
Trà Trà kiếp trước dùng bảo hiểm này làm rất nhiều chuyện.
Sau đó, tu vi Trà Trà đạt đến đỉnh phong.
Chỉ cách Chí Cao một bước.
Nàng bước thêm một bước kia, bắt đầu chinh phục Chí Cao.
Sau đó…
Bị thiên kiếp đánh mất trí nhớ.
Sống thì còn sống, nhưng cũng không dám đụng vào thiên kiếp nữa.
Dần dần, vết sẹo lành quên đau, lại đi tấn thăng Chí Cao, một lần nữa đối đầu với thiên kiếp.
Kết quả đương nhiên không thay đổi.
Vẫn bị đánh mất trí nhớ.
Mộ Tuyết đã dạy rất lâu, nhưng có thể là do hoàn cảnh sinh trưởng và tính cách.
Đông Phương Tra Tra không cách nào vượt qua thiên kiếp, tấn thăng Chí Cao.
Mộ Tuyết cũng không nhớ rõ Trà Trà đã thử bao nhiêu lần.
Về sau, dường như cũng không phải là đi độ kiếp nữa, mà là đi tán gẫu với thiên kiếp.
Nàng nhớ rõ Trà Trà đã từng nói với nàng: Quen thuộc, về sau nếu thiên kiếp có thể mở một mắt nhắm một mắt, biết đâu có thể qua được.
Sau đó, Trà Trà chỉ nhớ đi tán gẫu, hoàn toàn quên chuyện tấn thăng.
Lảm nhảm xong liền kết thúc độ kiếp, đợi đến lần sau.
Thời đại này trừ Đại Trưởng lão, sẽ không có Chí Cao thứ hai.
Thậm chí ngay cả tư cách sờ đến bậc cửa kia cũng không có.
Người nàng quên biết không nhiều, cũng không chắc chắn.
Một kiếp này Trà Trà khả năng cao cũng chỉ có chút tư cách sờ tới, có điều, Mộ Tuyết cảm thấy có thể để nàng thử một chút.
Dù sao thì bảo hiểm vẫn ở đó.
Nhỡ đâu thật sự tiến vào thì sao?
Có thể tấn thăng Chí Cao hay không, thiên phú, cơ duyên, tâm tính, không quá liên quan.
Nhưng đều có quan hệ.
Cho dù là con cưng của thời đại cũng không có tư cách cảm nhận cảnh giới này.
Có thể tiến vào cảnh giới này, một người một thời đại đã tính là nhiều.
Mộ Tuyết nhỡ rõ ở kiếp trước, không có ai đạt tới cảnh giới này.
Vị sau Đại Trưởng lão kia, hình như cũng là kiếm tu.
Nàng không rõ lắm, bọn nàng không biết quá nhiều về thế giới bên ngoài.
Khi đó, hai người vẫn luôn bị chuyện con cái làm phiền não, nào có tâm tình chú ý tới cái khác.
Cũng không biết qua bao nhiêu năm.
Không suy nghĩ tới những cái này nữa, Mộ Tuyết đi sát bên Lục Thủy, nói khẽ:
“Ta bảo nàng nói mình là thị nữ của Trà Trà, Lục Thiếu gia cảm thấy xác suất thành công có cao hay không?”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết một chút, kinh ngạc nói:
“Mộ Tiểu thư có thù với nàng ta sao?”
Lục Thủy mặc dù không hiểu rõ Hương Dụ, nhưng trên người đối phương có thêm thần lực của Chân Thần Độc Nhất, gặp được rất nhiều kỳ ngộ.
Xác suất độ kiếp thành công có thể thấp sao?
Nói ra tên của Đông Phương Tra Tra, mặc dù không dễ thất bại, nhưng chính là tự đi tìm họa.
“Thiên kiếp mạnh một chút cũng có chỗ tốt mà.” Mộ Tuyết nói.
“Có chỗ tốt gì? Ngoại trừ sấm to hơn chút.” Lục Thủy tò mò hỏi.
Mộ Tuyết: “...”
Ngươi cho rằng tất cả những người độ kiếp đều giống như ngươi à.
Độ hay không độ cũng không quan trọng.
“Lục Thiếu gia có ý rằng lời của ta là sai sao?”
“Ý của ta là, câu nói này có thể sai.”
“Vậy tức là lời nói của ta không đáng tin?”
“Mộ Tiểu thư muốn nghĩ như vậy, ta cảm thấy cũng không có vấn đề gì.”
“Lục Thiếu gia có biết bông hoa trong sân nhỏ vì sao lại đỏ như vậy không?”
“Vậy Mộ Tiểu thư biết vì sao giờ mặt trời còn chưa xuất hiện, ngẩng đầu lại không thấy sao đầy trời không?”
“Bởi vì trời gần sáng.”
“Bởi vì chúng đều đã trốn vào trong mắt của Mộ Tiểu thư rồi.”
Lục Thủy dứt lời, Mộ Tuyết tò mò nhìn Lục Thủy, hỏi:
“Mắt ta gần đây bị mờ đi, là do phát ra ánh sáng sao?”
“Là bởi vì Mộ Tiểu thư quá chói mắt, vạn vật đều ảm đạm nhạt màu.” Lục Thủy đáp.
“Hừ.” Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói:
“Ta muốn ăn bánh bao.”
“Được.” Lục Thủy gật đầu.
— —
Nam Thành.
Sơ Vũ và Kiếm Lạc đang đi trên đường.
Sơ Vũ không nói gì, vẫn luôn đọc sách.
Kiếm Lạc mặc áo khoác thể thao, tay đút túi áo, miệng lẩm bẩm.
Nàng đang học thuộc công thức.
Nàng đã đại học năm 4, muốn tốt nghiệp rất khó.
Lúc đầu không để ý, nhưng nhìn thấy ánh mắt Sơ Vũ từ trên cao nhìn xuống, nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Nàng không tốt nghiệp được sẽ bị nói, đến lúc đó Sơ Vũ sẽ chỉ nhớ rằng nàng không tốt nghiệp, căn bản không quan tâm tới việc nàng vừa bắt đầu đã học đại học năm 4.
Cho nên dù thế nào cũng phải tốt nghiệp.
Sơ Vũ gõ chữ, nàng liền xác nhận, sau đó…
Nàng vẫn xác nhận.
Vì Sơ Vũ vừa về liền gõ chữ.
Một người tới bây giờ không hề tu luyện, mỗi ngày chỉ ngồi viết tiểu thuyết, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước.
Nàng tại sao lại không đánh lại?
Thiên phú nàng chắc chắn mạnh hơn Sơ Vũ, cũng cố gắng hơn Sơ Vũ.
Thế nhưng mà…
Nàng bây giờ thật sự không đánh lại Sơ Vũ.
Điều duy nhất đáng an ủi là, tuổi Sơ Vũ lớn hơn nàng.
Cũng không biết là mấy chục tuổi.
“Ngươi đang sùng bái ta sao?” Sơ Vũ hỏi.
“Viết tiểu thuyết, đọc tiểu thuyết, bỏ phí tu vi, ngày nào chết trước máy vi tính cũng không chừng.” Kiếm Lạc lạnh giọng nói.
“Ta cảm thấy lần này ta muốn lửa.” Sơ Vũ không để ý lời nói của Kiếm Lạc, nói thẳng cảm giác của hắn.
“Trước khi viết thì bảo là muốn phong thần, viết xong lại nhào đến mức mấy vị sư tỷ cũng không nhận ra ngươi.
Còn muốn lửa? Hỏa táng à?” Kiếm Lạc nói.
“Hôm nay trời đẹp, đáng tiếc lại có kẻ ngu mở miệng.” Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc một chút, bình tĩnh nói.
Đối với lời nói của Kiếm Lạc, hắn xưa nay chưa từng nổi giận.
Số con gái hắn biết, so với người Kiếm Lạc gặp còn nhiều hơn.
Tất cả đều là sư tỷ sư muội của hắn.
Tính cách gì không có?
Nghe thấy lời Sơ Vũ nói, mặt Kiếm Lạc đỏ lên, quay đầu lạnh lùng nói:
“Ngươi đời này sẽ không tìm được vợ đâu.”
“Mượn lời tốt lành của ngươi.” Sơ Vũ nói.
Hắn bây giờ đang xem tư liệu, trực giác nói cho hắn biết, cần lửa.
“Đi mua cái bánh quẩy, thêm trứng luộc nước trà.” Sơ Vũ nói.
“Không phải ở nhà đã ăn rồi sao?” Kiếm Lạc tò mò hỏi.
“Cho ông chú bảo vệ, chắc chắn ông chú đó còn đang ăn mì tôm, cho ông ta thêm vài món.”
“Ngươi có ý định gì, ai cũng biết.”
Chính là đi cầu quẻ, thật hay giả gì cũng được, miễn là lời hữu ích.
Sau khi Sơ Vũ đi mua bữa sáng xong, liền định đến trường học.
Chỉ là vừa mới rời khỏi không bao xa, hai người liền thấy phía trước xuất hiện một người đàn ông tóc đỏ.
Anh tuấn phi thường.
Sơ Vũ nhìn thấy đối phương thì hơi kinh ngạc, thế mà có thể địch được với sự nam tính của hắn.
Hắn chưa từng gặp qua.
“Tu chân giả?” Ma tu Huyết Trần nhìn hai người kia, mở miệng hỏi.
Hắn đã ở thành phố này rất nhiều ngày.
Tự nhiên sẽ hỏi thăm xem chỗ nào có người coi bói.
Hỏi mấy người đàn ông cơ bản đều không biết, một vài người phụ nữ thì không giống, hoặc là ấp úng không nói được, hoặc là gật đầu biết ở đâu.
Sau đó có một người dẫn hắn tới khách sạn, hắn hỏi người ở đâu, cô ta còn nói đừng giả bộ, cùng lắm thì gấp đôi giá.
Vừa nói xong còn dính sát vào hắn.
A!
Hắn cuối cùng cũng biết người này muốn làm gì.
Sau đó trực tiếp bị hắn một cước đạp bay.
Không giết người, chỉ là đá bay bình thường.
Vốn cho rằng đối phương sẽ phẫn nộ, nhưng… cô ta lại nói gấp đôi nữa cũng được.
Người thời đại này bị cái gì vậy?
Sau đó hắn lần lượt gặp rất nhiều người như vậy, cũng đại khái hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Tóm lại những người kia, hắn đều gặp một người đạp một người.
Không phải là mang rượu tới cửa hàng thì là tới biệt thự, có người còn trực tiếp dẫn hắn vào nhà vệ sinh nữ.
Còn có một người đưa hắn vào trong một cái xe bằng sắt, nói với hắn làm xong sẽ trả sau.
Thứ này thì làm được cái gì?
Tu vi hắn chưa khôi phục, không có nghĩa là hắn bị phế.
Nếu không phải là tiểu trấn Thu Vân có chó, còn có tên nhân loại kia, hắn thật sự không muốn đợi ở chỗ này.
Hắn đã tìm ở chỗ này thật lâu, sau đó hiểu ra rằng, có tiền quan trọng hơn.
Nhưng muốn kiếm tiền cũng không dễ.
Hắn vốn định đi dời gạch, lại vừa vặn đụng phải người tu chân này.
Đây là tu chân giả đầu tiên hắn gặp ở thành phố này, đẹp trai giống con của hắn.
Động tâm muốn thu đồ đệ.
Có điều hắn cũng không tính gia nhập tu chân giới này, cho nên về sau xem lại sau.
Về phần cô gái kia, hắn bây giờ rất có thành kiến với nữ giới, gặp một người lại muốn lộng chết một người.
Sau đó hắn nhìn Sơ Vũ, tản ra khí tức.
Khí tức này đủ để trấn áp vô số cường giả, Sơ Vũ đương nhiên cũng không thể chống cự.
Mà sau khi thấy Sơ Vũ đã cảm nhận được sự cường đại của mình, ma tu Huyết Trần mới mở miệng nói:
“Có tiền không?”