Tối nay đến phòng ta 1
"Lục thiếu gia, trên người ngươi còn thứ gì có thể thế chấp không?"
Chạng vạng, Mộ Tuyết vừa ăn đồ ăn vừa nhìn Lục Thủy, hỏi.
Ngày hôm nay họ đã ăn rất nhiều thứ, cũng đã bán rất nhiều thứ.
Đều là tiêu tiền của Lục Thủy
50% không được, bắt đầu thế chấp.
Còn là thế chấp quang minh chính đại, một đám nhận đồ thế chấp đều khiếp sợ.
Trong trường hợp bình thường, trên thực tế, thế chấp một hòn đá thôi cũng được.
Không đến chuộc lại, chẳng khác nào miễn phí.
Lục Thủy thì khác.
Chỉ toàn dùng mấy đồ như Bất Diệt Tiên Kiếm, Thất Lân Long Ngâm Kiếm đi thế chấp.
Cũng may trên người hắn không ít thứ linh tinh.
Có thể thế chấp ở nhiều cửa hàng.
Thật ra Mộ Tuyết có chút lo lắng, Thất Lân Long Ngâm Kiếm lại bị mang đi thế chấp, không biết Hồng Tố tiền bối có trở về hay không.
Nhỡ đâu lại bị nhìn thấy…
Cứ có cảm giác quá nguy hiểm.
Nhưng Lục Thủy không sợ, nàng cũng không có cách nào.
Bị mắng, bọn họ đành phải cùng nhau nghe mắng.
Vợ chồng mà.
Nhưng bây giờ ăn cái gì cũng phải thế chấp, dọa những người biết Lục Thủy tới sắp chết.
Nhất là mấy người có chút tu vi.
Thiếu gia đây là cho cái gì đây?
Loại đồ vật khủng bố này cũng lấy ra thế chấp được, không phải chỉ là tiền hai bát mì thôi sao?
Không có thì có thể ghi nợ, cho không cũng được.
Nhưng Lục Thủy lại lấy ra giấy thế chấp…
Những người đó sắp đánh tai mình, nhất thời, rất nhiều cửa hàng đều bỏ sổ thế chấp.
Thu được một thứ gì đó còn giá trị hơn cửa hàng, họ có chút sợ hãi.
"Có là có." Lục Thủy kiểm tra pháp bảo trữ vật.
Phát hiện xác thực còn có một số đồ vật, nhưng không quá thích hợp cầm đi thế chấp.
Cũng không phải vấn đề giá trị , chỉ là có nhiều thứ không thích hợp lấy ra.
Ví dụ như phiến đá Kiếm Khởi cho hắn, thứ này người bình thường nhìn cũng không thể nhìn, phía trên là danh sách thí thần, mức độ nguy hiểm rất cao.
Ngoài ra còn có các trang sách kim loại.
Cái này thì người nhận không có vấn đề gì.
Nhưng quan trọng là, có một tấm là đoạt được từ tay cha mẹ hắn.
Đây là đang đầu án tự thú sao?
Vì vậy, không thể đưa nó ra.
Hạt châu mang thần lực đồng lý, thần cung Hồng Ô sẽ tranh cãi quá lớn, cuốn sách giáo dục thành thần ngược lại có thể, nhưng mặt trên vẫn có ảnh hưởng thần lực .
Nói tóm lại, rất nhiều thứ không phù hợp.
"Đây có phải là chỉ có thể nhìn không?" Mộ Tuyết hỏi.
"Cũng không phải, chủ yếu là Mộ tiểu thư ăn một ngày rồi, cũng nên tiêu hóa một chút." Lục Thủy bình tĩnh nói.
"Lục thiếu gia có muốn ôm một cái hay không, xem có phải đã nặng hơn rồi không?" Mộ Tuyết đứng trước mặt Lục Thủy cười hỏi.
"Có đạo lý." Lục Thủy gật gật đầu.
Sau đó đi tới trước mặt Mộ Tuyết, giơ tay ôm lấy Mộ Tuyết, tiếp theo nghiêng về phía sau, Mộ Tuyết bị hắn ôm lên, Lục Thủy suy nghĩ một chút, rồi lại thả Mộ Tuyết xuống.
Sau đó nghiêm túc nói:
"Hẳn là hơn một trăm cân, bằng ta."
Mộ Tuyết không nghe Lục Thủy nói, nàng đỏ mặt nhìn Lục Thủy, có chút khẩn trương lại có chút sốt ruột:
"Rất nhiều người nhìn, sẽ bị chê cười."
Lục Thủy nhìn xung quanh, phát hiện có vài người đang nhanh chóng rút lui.
"..."
Hắn có phải sắp bị xem như vị Thiếu gia đang trầm mê trong tình yêu, hoặc là vị Thiếu gia nóng lòng chiếm tiện nghi của vị hôn thê hay không?
Gần đây cảnh giác hơi thấp.
Nhưng vấn đề không lớn, tự tổn hại tám trăm, tốt xấu gì cũng giết địch một ngàn.
"Mộ tiểu thư mở miệng, ta… a!"
Lục Thủy cúi đầu nhìn cái dép giẫm lên chân mình, lập tức sửa miệng, nói:
"Vừa rồi là chân Mộ tiểu thư dính chặt, ta đang giúp Mộ tiểu thư thoát khỏi nguy hiểm."
"Bọn họ mới không tin đâu." Mộ Tuyết bĩu môi, sau đó đi về phía trước.
Lục Thủy nhìn chung quanh, sau đó phát hiện bốn người An Ngữ.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy nhìn qua, bốn người trực tiếp bị dọa lui về phía sau, sau đó nhanh chóng biến mất ở con phố này.
Chạy đi gì cũng không biết, khiến hai người bọn họ giống như lén lút làm chuyện xấu gì.
Bình phong đổ rồi.
Sau đó Lục Thủy liền đuổi theo Mộ Tuyết.
"Vừa rồi Lục thiếu gia nói ngày mai muốn ra ngoài?"
"Ừm, đi Tịnh Thổ một chuyến, người tu chân Tịnh Thổ có thể chưa từng thấy thế giới, ta dự định đi qua biểu diễn cho bọn họ một chút."
"Lục thiếu gia muốn biểu diễn gì? Ngực đập vỡ đá lớn? "
"Cái này không được."
"Tại sao?"
"Trên người ta có ba dấu răng, ngược lại sẽ bị Chân Võ Chân Linh bọn họ phát hiện, như vậy không biết còn có thể triệu hoán Nha Thần thực hiện nguyện vọng hay không."
"Lục thiếu gia có muốn sớm tập hợp đủ bảy dấu răng không?" Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy bên cạnh, lúc này hắn đang ăn đồ ăn.
Nhưng cắn có chút mạnh.
Không biết có phải là do từng cắn hay không, gần đây càng ngày càng muốn cắn Lục Thủy.
"Mộ tiểu thư chẳng lẽ hi vọng ta bị chó cắn sao?" Lục Thủy đi bên cạnh Mộ Tuyết, vẻ mặt bình tĩnh.
"..." Sau đó Mộ Tuyết giật giật chân.
"A, Mộ tiểu thư, chân của nàng." Lục Thủy vẻ mặt đau khổ, nhưng cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Mộ Tuyết.
"Chân ta bị sao vậy?"
"Không có, chính là muốn nói cho Mộ tiểu thư biết, bị Mộ tiểu thư giẫm lên rất làm cho người ta vui vẻ."
"..."
Ầm!!!
Đột nhiên, có một tiếng gầm trên bầu trời.
Là sấm sét.
Lúc này trên bầu trời có kiếp vân bắt đầu khởi động, thanh thế to lớn.
Là thiên kiếp Tứ giai.
Rất nhiều người có chút kinh ngạc ngẩng đầu, không biết ai đang độ kiếp.
Ầm ầm!
Âm thanh tiếp tục vang lên.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn bầu trời nói:
"Thanh thế thiên kiếp Tứ giai lớn như vậy?"
"Có thể là Hương Dụ đã báo tên Trà Trà." Mộ Tuyết có suy đoán.
"Mộ tiểu thư, cửa hàng quần áo cũng có giảm giá." Lục Thủy không để ý thiên kiếp, mà nhìn về phía cửa hàng quần áo ở một bên.
Có người, Mộ Tuyết cũng sẽ không động thủ đánh hắn.
Tối nay sẽ không dễ nói.
Đặc biệt là ngày mai sẽ rời đi, có chút nguy hiểm.
Nhưng đó đều là chuyện buổi tối, đến lúc đó lại nói sau.
"Trên người Lục thiếu gia còn tiền?"
"Không có a."
"Vậy Lục thiếu gia mua quần áo như thế nào?"
"Ta còn đồ thế chấp."
"Lục thiếu gia sẽ không thế chấp mình cho cửa hàng chứ?"
"Vậy thì cũng thế chấp Mộ tiểu thư trước."
"Hừ! Hôm nay không bán váy."
"..."
…
Ở chỗ trống trải, Hương Dụ nhìn thiên kiếp, nhất thời sắc mặt không tốt lắm.
Nàng vừa báo tên của Trà Trà Tiểu thư.
Thế nhưng không biết làm sao, uy thế thiên kiếp lớn hơn rất nhiều.
Nàng chưa bao giờ thấy qua loại tình huống này.
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì báo tên?
Nhưng…
Nàng ở dưới thiên kiếp lại cảm thấy khí tức hủy diệt của thiên kiếp đã giảm bớt.
"Điều Mộ tiểu thư nói chẳng lẽ là thật?"
Hương Dụ cảm thấy đây là một ý nghĩ hoang đường, nhưng uy thế thiên kiếp quả thật lớn.
Không phù hợp với lẽ thường.
Mà Mộ Tiểu thư cũng đã nói qua.
Nhưng thiên kiếp sao lại bị tu chân giả ảnh hưởng?
Chứ đừng nói đến việc báo tên hữu ích.
Hơn nữa còn là tên của Trà Trà Tiểu thư, Trà Trà Tiểu thư là nàng nhìn lớn lên, có gì đặc biệt, nàng đều biết.
Hương Dụ không rõ, nhưng nàng biết mình cần toàn lực độ kiếp.
Đông Phương Trà Trà nhìn thiên kiếp, cảm giác thiên kiếp không cho nàng mặt mũi.
Sao lập tức trở nên mạnh mẽ như vậy.
"Hương Dụ vừa rồi có phải nói gì không?" Mộc Cận tò mò hỏi.
"Hương Dụ nhất định là báo tên của ta, mặt mũi ta lớn." Đông Phương Trà Trà ở một bên nói.
Đông Phương Dạ Minh nhìn con gái của mình có chút kinh ngạc, sau đó cảnh cáo:
"Uy lực thiên kiếp không thể mạo phạm, từng có đệ tử họ Dịch đạo tông, bởi vì nói vài lời, cuối cùng bị nghiệp hỏa thiên kiếp thiêu đốt gần như không còn."
"Vậy còn tốt." Đông Phương Trà Trà thở phào nhẹ nhõm nói:
"Cũng may Hương Dụ không phải người Đạo Tông."
Đông Phương Dạ Minh: "???"
Trọng điểm là cái này?
Trọng điểm là họ Dịch.
Mộc Cận trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện của hai cha con:
"Thiên kiếp bắt đầu rồi."
Đông Phương Trà Trà lập tức nhìn chằm chằm vào Hương Dụ, rất lo lắng Hương Dụ có xảy ra chuyện hay không.
Nhưng chị dâu nói, chỉ cần báo tên của nàng thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Chị dâu khẳng định đúng.
…