Bị đá ra khỏi nhóm chat 1
Lục Thủy nhìn Lục bút ký, hắn phát hiện ra rằng quyển sách này lại tên là Lục.
Hơn nữa, còn đặc biệt đưa cho Cẩu Tử.
Cho nên, hiện tại hắn đã trở thành tác giả của Thần Ma Truyện Ký rồi à?
Cũng sắp trở thành tác giả của Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện luôn?
Lục Thủy hiểu ra.
Hắn không nhìn thấy được tác giả là do người tác giả kia vốn dĩ không hề tồn tại.
Bây giờ, bởi vì hắn tới, cho nên tác giả này mới tồn tại.
Nhưng mà, trong thời kỳ Viễn Cổ đã xuất hiện người này.
Nếu như hắn vẫn luôn mãi không xuất hiện, nó sẽ trở thành điểm tan vỡ của mệnh lý, gia tăng tốc độ hủy diệt thế giới.
“Tới.”
Kiếm Nhất đưa một quyển sách mới và cây bút cho Lục Thủy, nói:
“Tới, đầu tiên là viết một cái mở đầu cho ta đã, ta sẽ nói cho ngươi về những trải nghiệm của ta sau.”
Lúc Lục Thủy cầm lấy quyển sách và cây bút, Kiếm Nhất liền nói cho hắn về cuộc đời của mình:
“Ta sinh ra ở một thành trấn của nhân tộc. 7 tuổi cầm kiếm, 10 tuổi bắt đầu tiếp xúc với việc tu chân, 20 tuổi tự sáng tạo ra con đường tu hành, 30 tuổi thì có chút danh tiếng, 50 tuổi đạt tới lục giai khai sáng Kiếm Đạo, chém ra kiếm đầu tiên của thời đại, mở ra thiên chương sự quật khởi của nhân tộc.
90 tuổi, từ Kiếm Đạo Sơ thành Đại Đạo Chi Quang, một kiếm chém thiên kiêu của các tộc, nổi danh thiên hạ, trở thành người đặt nền móng cho tộc cường đại.
Đại khái là như thế, vẫn chưa đạt được thành tựu mới.”
“Thành tựu mới?”
Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
Hiện tại, Kiếm Nhất đã là cửu giai chứng đạo, mặc dù vẫn còn cách Đại Đạo rất xa, nhưng mà chiến lực của hắn tất nhiên là được nằm trong danh sách của Đại Đạo.
Như vậy, còn có thành tựu gì mà chưa thể hoàn thành được chứ?
Thế nhưng, hắn không nghe thấy Kiếm Nhất nhắc tới Đạo Tông, theo lý thuyết mà nói, thì bây giờ Đạo Tông vẫn còn chưa được thành lập.
Không biết khi nào Đạo Tông mới có thể lưu danh ở Tu Chân Giới.
“Đúng, thành tựu mới, ta phát hiện rằng ta có lẽ sinh ra chính là vì kỳ đạo. Trước kia, khi thành lập Kiếm Đạo, không có người viết tự truyện cho ta. Hiện tại, ta muốn lưu lại một bút vạn cổ trên Kỳ Đạo.”
Kiếm Nhất hào quang vạn trượng.
Lục Thủy rất bình tĩnh.
Việc liên quan tới Kiếm, hắn tin những lời mà Kiếm Nhất nói.
Còn việc liên quan tới cờ, ha ha.
Kiếm Nhất dùng chín mươi mấy năm mới thấy được Đại Đạo, có thể nhập đạo.
Việc này đã là cực hạn của thiên tài, nhất là việc hắn tự mình khai sáng Kiếm Đạo.
Thế gian này vốn dĩ không hề có Kiếm Đạo, sau thời kỳ của Kiếm Nhất, thì Kiếm Đạo mới được lưu truyền vạn cổ.
“Được rồi, nhanh chóng viết phần mở đầu cho ta đi, viết xong thì chúng ta đi ra ngoài tìm người đánh cờ.”
Kiếm Nhất muốn nhìn thử xem Lục Thủy sẽ viết phần mở đầu như thế nào.
Lục cũng nhìn.
Hiện tại, Cẩu Tử đang ngậm tự truyện của nó, đang phỏng đoán.
Lục Thủy gật đầu, bắt đầu viết.
“Kỳ đạo là đạo mà đời này ta theo đuổi, Kiếm Đạo cũng chỉ là một đạo do ta thuận tay khai sáng mà thôi.”
Lục vừa nhìn Lục Thủy viết, vừa đọc lên:
“Hôm nay, ta muốn bỏ kiếm theo cờ.
Khi tất cả mọi người trên thế gian đều biết đến cờ vậy, đến lúc đó ta sẽ dùng vạn vật để đánh cờ với thiên địa.”
Viết đến đây Lục Thủy liền dừng bút, nhìn Kiếm Nhất.
“Hay.”
Kiếm Nhất hài lòng mà nhìn Lục Thủy:
“Long Nhi, sau này ngươi chính là bằng hữu của Kiếm Nhất ta và Lục.
Gặp phải chuyện gì thì nói tên ta ra trước, không cần phải nói ra tên của Lục.
Bảo đảm ngươi có thể tung hoành ngang ngược cả Tu Chân Giới này.”
Lục Thủy:
“...”
Ở thời đại kia của hắn, tên của hai vị này hoàn toàn không dùng được.
Còn không dễ dùng bằng tên của Đại trưởng lão, thậm chí tên của cha hắn còn dễ dùng hơn cả hai vị này.
Đương nhiên, tên là của hắn cũng càng dễ dùng hơn.
“Vậy xuất phát ngay bây giờ?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Không, ta quyết định sẽ đánh với thiên địa một ván cờ trước đã.”
Kiếm Nhất vô cùng nghiêm túc.
Lục Thủy:
“...”
Kiếm Nhất thật sự mang theo bàn cờ đi lên đỉnh núi.
Lục thì hỏi Lục Thủy:
“Muốn ăn cái gì?”
“Sao cũng được.”
Lục Thủy nhẹ giọng nói.
Hắn có cảm giác rất kỳ quái đối với Lục.
Bởi vì, người này rất có thể liên quan tới nhà hắn.
Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghe được rằng Lục có hậu đại, không biết lần này có thể nhìn thấy được hay không.
Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện, đến cuối cùng thì cũng chỉ là nói về chuyện của Kiếm Nhất.
Người đồng hành cùng hắn - Lục, hoàn toàn không có bất kỳ miêu tả nào cả.
Nhưng mà, lần này hắn không chỉ quan sát, mà còn có quan hệ không tệ với bọn họ.
“Gâu gâu gâu.”
Sau khi Lục chuẩn bị ăn, Cẩu Tử vẫy đuôi chạy về phía hắn, đằng trước còn mang theo quyển sách.
Dường như đang cảm ơn Lục Thủy, lại dường như đang hy vọng Lục Thủy có thể viết tiếp.
“Ngươi có thể tự viết, ngươi là một chú chó trưởng thành rồi.”
Lục Thủy bình tĩnh nói.
Đúng là Cẩu Tử.
Chỉ có điều, không thấy được binh khí của nó.
“Gâu?”
Cẩu Tử không hiểu.
“Ngươi có thể tự mình viết ra nội dung sau này, dựa vào trải nghiệm của chính ngươi là được rồi.”
Lục Thủy bình tĩnh nói.
Cẩu Tử suy nghĩ, sau đó vô cùng hưng phấn mà vẫy đuôi về phía Lục Thủy.
Cực kỳ vui vẻ.
Bây giờ, Cẩu Tử không biết nói chuyện, hơn nữa còn hoàn toàn khác so với đời kia.
Cũng không biết tại sao kiếp trước lại biến thành bộ dạng như thế.
Nhưng mà, nó chắc là đã quên hết những ký ức kia.
Lần đầu tiên biết Lục ngã xuống, nó theo bản năng mà cảm thấy đau buồn, cuối cùng lại phát hiện rằng không hiểu vì sao mình lại phải buồn.
Một lúc lâu sau, Lục bưng từng món ăn ra.
Là rau xào bình thường.
Lục Thủy nếm thử, mùi vị cũng bình thường.
Không thể nói là ngon, nhưng cũng không tệ.
Rất bình thường, giống như con người của Lục vậy.
“Ngươi không hỏi ta từ đâu tới à?”
Lục Thủy ăn vài miếng rồi hỏi.
Làm bạn, sau đó ngồi cùng bàn với Lục, những điều này khiến cho hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Lục rất yên tĩnh, cho người ta một loại cảm giác rằng hắn đang đứng ngoài cuộc.
“Ta đã thấy ngươi.”
Lục đột nhiên nói.
Lục Thủy có hơi giật mình, nhìn Lục.
“Lần đầu tiên Kiếm Nhất tuyên chiến với Bán Thú Tộc, ta đã từng thấy ngươi.”
Lục bình thản ăn cơm rồi nói.
“Cho nên, ngươi cảm thấy rằng ta không hề nguy hiểm?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
Khi đó, hắn đúng là cảm nhận được rằng Lục có liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng mà hắn không nghĩ tới việc Lục có thể nhận ra hắn.
“Ta không cảm nhận được bất kỳ địch ý nào từ trên người của ngươi.”
Ngữ khí của Lục không hề thay đổi.
Lục Thủy cũng sẽ không xoắn quýt, chỉ hiếu kỳ nói:
“Bình thường, khi Kiếm Nhất khiêu chiến với cường giả của các tộc, cuối cùng thì hắn đều dựa vào ngươi để biến nguy thành an sao?”
Lục có thể là mạnh hơn Kiếm Nhất rất nhiều.
“Cũng không hẳn.”
Lục lắc đầu nói:
“Chúng ta thường xuyên bị người ta đuổi theo đánh.
Chỉ là do không cẩn thận, nên bọn họ không đánh lại được chúng ta.”
Lục Thủy:
“...”
Hai người này đúng là nhật nguyệt chi quang.
Cường đại, không thèm nói đạo lý.
Lục thì không thể tìm được, còn Kiếm Nhất thì tự tay sáng tạo ra Kiếm Đạo, không sợ gì hết.
Tự đánh ra con đường vô địch.
Nếu bỏ Lục ra, Kiếm Nhất sẽ là người đứng đầu thời đại này.
Không ai có thể chính diện mà thắng được hắn.
Đáng tiếc, hai người này đều đã chết, có vẻ đều là lựa chọn của chính họ.
Chẳng qua, hắn không thể hỏi, cũng không thể đi thay đổi nó.
Hắn chỉ tới để bổ sung đầy đủ vào những chỗ sơ hở của nó mà thôi.
Đã qua thì chính là đã đã qua.
Một khi hắn làm ra bất kỳ hành động nào trái với Mê Đô, sẽ bị đưa ra khỏi Mê Đô ngay.
Nói tới nói lui, mặc dù hắn tham dự vào trong đó, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn chỉ là người chứng kiến, là một người khách du lịch mà thôi.
Ngày hôm sau.
Lục Thủy ở lại đây một ngày.
Ăn cơm của Lục xong, hắn cảm thấy có chút hoài niệm đồ ăn của mẹ hắn.
Đương nhiên, chỉ là hình dạng và mùi thơm mà thôi.
Mẹ của hắn thật sự là có thiên phú dị bẩm, làm đồ ăn vừa bắt mắt vừa thơm.
Chỉ có điều là khó ăn mà thôi.
Lúc này, bọn họ thấy Kiếm Nhất mang theo gương mặt uể oải quay về.
Lục Thủy nhìn Kiếm Nhất một cái, sau đó giật giật bts.
“Ta vốn định đánh một ván với thiên địa, nhưng thiên địa lại không thèm quan tâm tới ta.
Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể đi tới hương trấn, xem thử xem có tranh tài không.”
Lục đọc lên.
Kiếm Nhất vốn dĩ đang mở miệng đinh nói, nhất thời không biết làm sao để mở miệng.
“Rất tốt, ngươi đoán đúng rồi, chúng ta đi tới hương trấn thôi.”
Kiếm Nhất im lặng một chút, sau đó mở miệng nói.
Lục không từ chối, bọn họ rất thường xuyên đi ra ngoài.
Cẩu Tử đương nhiên cũng đi theo chủ nhân để nhìn một chút việc đời.
Lục Thủy thân là một người công cụ, cho nên hắn không thể từ chối, từ chối liền phải trở về.
Không hề có chút tự do nào cả, nhưng mà hắn vẫn muốn xem xong toàn bộ Mê Đô lần này.
Mê Đô lần này chỉ duy trì hơn 30 năm, sẽ không ảnh hưởng đến thời đại của hắn.
Điều đáng tiếc chính là không thể tu luyện.
Nếu không thì 30 năm sau, hắn có trở về để cho Mộ Tuyết đánh, thì nàng cũng đánh không lại hắn.
Cái Mê Độ này còn không biết ngại mà gọi là vết nứt sao?
Không thể giúp cho hắn trưởng thành, chưa đủ để gọi là vết nứt.
Chỉ mất một chút thời gian, bọn họ đã đi tới một tòa thành.
Đây là một tòa thành khá là cũ nát.
Trong thời đại này, nhân tộc không được xem là cường thế.
Vốn dĩ là một tồn tại vô cùng nhỏ yếu, nhưng nhờ có sự quật khởi của Kiếm Nhất, cho nên bọn họ mới bắt đầu thay đổi.
Nhưng mà thời gian vẫn chưa đủ dài, cho nên chỉ có số lượng nhỏ khu vực trọng yếu trông hơi phồn hoa mà thôi.
Còn kém một chút.
Nhưng nền tảng lại có đủ cả rồi.
Cũng không tính là quá kém.
Kiếm Nhất đi dạo một vòng, sau đó có hơi thở dài:
“Người biết đến cờ vây ít đến đáng thương, còn càng ngày càng ít, nói gì tới việc để bọn họ hiểu được Kỳ Thánh.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Lục hỏi.
“Rất đơn giản, để cho mọi người biết đến nó, để cho cờ vây tỏa sáng rực rỡ ở trần thế.
Cờ vây là của mọi người.
Kiếm Nhất nghiêm túc nói.
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, bởi vì trong hắn viết không rõ, cho nên hắn cũng không biết được tình hình cụ thể.
Không ngờ rằng, ý nghĩ của Kiếm Nhất lại vĩ đại như vậy.
“Đương nhiên, Kỳ Thánh là ta.”
Kiếm Nhất bổ sung một câu.
Lục Thủy gật đầu, như này mới bình thường.
Không phải đang cầm kiếm, hắn vĩ đại không nổi.
Nhưng mà không thể không nói, Kiếm Nhất là người đầu tiên đứng ra, dùng thực lực phản kháng lại hết tất cả cường đích.
Kiếm của hắn đã mở ra một tương lai mới.
“Không nói nữa, bắt đầu từ trấn này. Đi tìm người quản lý nơi này.”
Sau khi nói xong, Kiếm Nhất dẫn bọn họ đi tới trung tâm.
“Cửu giai chứng đạo, có phải quá khi dễ người khác rồi hay không?”
Lục mở miệng hỏi.
“Không sao, không phải còn có cả Cẩu Tử hay sao? Bảo nó ra tay.”
Kiếm Nhất nói.