Bị đá ra khỏi nhóm chat 2
“Gâu?”
Cẩu Tử cảm giác mình bị hố.
Nhưng mà, dưới cái nhìn của Kiếm Nhất, Cẩu Tử không dám phản kháng.
Không lâu sau, bọn họ đã gặp được người quản lý nơi này, là một người đàn ông trung niên.
Khí chất của Kiếm Nhất khiến cho người trung niên kia không dám khinh thường.
Nhưng mà, hắn có chút không biết làm sao với yêu cầu của Kiếm Nhất.
“Không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần bắt đầu tuyên truyền là được rồi. Không lâu sau, tất cả mọi người đều sẽ hiểu cờ vây là cái gì.”
Kiếm Nhất vừa an ui vừa nói.
“Để ta thử xem, nhưng mà có lẽ hiệu quả sẽ hơi kém.
Dù sao, rất nhiều người cái ăn còn lo không xong, nói gì tới cờ vây?”
Người kia thở dài.
“Có lý, lần sau ta sẽ đi tìm người quản lý Hoàng thành, ngươi cứ yên tâm mà làm, sẽ có người ủng hộ.”
Kiếm Nhất đã có sẵn kế hoạch.
Lục Thủy gật gật đầu, như thế đúng là thuận tiện.
Hoàng thành chỉ cần ra lệnh, cho cờ vây nằm ở vị trí vinh dự, sẽ có rất nhiều người tham gia.
Giao phó xong, Kiếm Nhất liền dẫn mọi người đi tới Hoàng thành.
Hiện tại đang là buổi tối, bọn họ đi thẳng tới tẩm cung của người quản lý Hoàng thành.
“Đứng dậy, mặc quần áo vào.”
Giọng nói của Kiếm Nhất vang vọng trong bóng đêm.
Dọa cho hai người trong chăn suýt nữa là hô thích khách.
Nhưng mà, hai người chỉ im lặng mà mặc quần áo ở trong chăn.
Bọn họ nhìn thấy một cự thú đen như mực với đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Dường như có thể ăn sạch bọn họ bất cứ lúc nào vậy.
Lục Thủy:
“...”
Kiếm Nhất đúng là có thể làm tất cả mọi thứ vì Kỳ Đạo của hắn.
Thế nhưng, hắn cũng không thèm để ý, không liên quan gì tới hắn cả, hắn chỉ là vào trong Mê Đô mà thôi.
Không thể làm được gì cả.
Nghĩ xong, hắn liền lấy ra một cái ghế, ngồi xuống xem kịch.
Nhìn thấy Lục Thủy ngồi xuống ghế, Kiếm Nhất và Lục đang đứng ở bên cạnh đều liếc mắt sang nhìn hắn.
Ánh mắt có vẻ không đúng lắm.
“Có chuyện gì à?”
Lục Thủy hỏi.
“Ta mới là nhân vật chính, ngươi làm như thế chẳng phải là đang cướp đi danh tiếng của ta sao?”
Kiếm Nhất chân thành nói:
“Lấy thêm hai cái nữa, ta ngồi ở chính giữa.”
Lục Thủy:
“...”
Từ trước tới giờ, đều là Chân Võ và Chân Linh lấy ghế cho hắn, từ khi nào mà đã đến lượt hắn lấy ghế cho người khác vậy?
Hắn lấy ra hai cái ghế dựa khác, để cho Kiếm Nhất ngồi ở giữa.
Lục Thủy và Lục ngồi ở hai bên.
Hiển lộ ra sự bất phàm của Kiếm Nhất.
Lục Thủy phát hiện, trong ba người bọn họ thì Kiếm Nhất là yếu nhất.
Dù cho, Kiếm Nhất trưởng thành một cách bình thường, thì hắn vẫn là người yếu nhất.
Nhưng mà, Lục Thủy cảm giác mình thật sự đã trở thành một người công cụ rồi.
Không quan trọng.
Ánh sáng bắt đầu xuất hiện.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi xuống, mỹ phụ ở trên giường không có đi ra.
Cũng chẳng ai quan tâm điều đó cả.
Người đàn ông trung niên kia nhìn 3 người đang ngồi trên ghế, lại nhìn cự thú với đôi mắt đỏ chiếm nửa cái phòng, cố gắng duy trì sự uy nghiêm của mình.
“Xin chào ba vị tiên nhân.”
Người đàn ông trung niên cung kính hành lễ.
Không kiêu ngạo, cũng không tự ti.
Tu vi ở tứ giai, cũng được.
Lục Thủy nhìn đối phương, đương nhiên có thể nhìn thấy được sức mạnh tu vi ở trên người đối phương.
Còn yếu hơn cả hắn khi nhất giai.
Có điều, ở Hoàng thành phần lớn đều là người bình thường.
Người có tu vi cực kỳ ít, địa vị cũng rất cao.
Còn về việc người đàn ông trung niên này che giấu tu vi, nếu là người bình thường thì đúng là không phát hiện ra được.
Nhưng mà, ba người bọn họ là người bình thường à?
Có điều, đối phương cũng không biết điều này.
Chỉ bị Cẩu Tử hù dọa.
Nhìn thấy đối phương bước xuống, Cẩu Tử liền muốn đi tiểu, đi tới cạnh chân của Lục, ngoắt ngoắt cái đuôi.
Dường như đang hỏi mình có thể việc đó được không.
Đúng là một con chó không khéo.
Lục Thủy rất tò mò, vì sao sau này Cẩu Tử lại trở thành như vậy.
Có phải do không còn Lục ở bên cạnh nữa nên mới buông thả bản thân hay không?
“Ngươi biết cờ vây không?”
Kiếm Nhất nhìn đối phương, không hề nói nhảm, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Câu hỏi đột ngột xuất hiện nà khiến cho người quản lý Hoàng thành nhất thời có chút buồn bực.
“Là cờ vây bình thường kia sao?”
Người trung niên thử hỏi.
Hắn đương nhiên là không hiểu ba người này đang làm cái gì.
Nhưng mà, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Rầm!
Kiếm Nhất vỗ tay lên tay cầm của ghế.
Khiến cho quản sự sợ hết hồn.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Lục hỏi Kiếm Nhất.
“Đó là ghế của ta, đừng có làm hư.”
Lục Thủy nói theo.
Làm hư rồi, hắn cũng không biết có trở về được hay không.
Hoặc là được đưa về sớm hơn.
Kiếm Nhất nhìn xuống hai bên trái phải của mình, hai tùy tùng này nói nhiều quá đi.
“Người này biết cờ vây, ta có hơi kích động, có vấn đề gì à?”
Kiếm Nhất hỏi.
Sau đó, hắn nhìn về người quản sự trung niên kia:
“Ngươi hiểu được sự vĩ đại của cờ vây không?”
Người quản sự:
“???”
“Xem ra là ngươi không hiểu được.”
Kiếm Nhất nói với Cẩu Tử:
“Nói cho hắn biết.”
Cẩu Tử kinh ngạc mà nhìn Kiếm Nhất, nhưng mà đối mặt với ánh mắt hung ác của Kiếm Nhất, nó lựa chọn biến lớn.
Tiếp theo, biểu lộ ra khí tức cường đại của nó.
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.”
Ngay khi cảm nhận được luồng khí tức đó, người đàn ông trung niên lập tức gật đầu.
Tất cả mọi người tu chân đều biết, ba vị này có thể có sủng vật như thế này, chắc chắn không phải là người đơn giản.
Vẫn là trước tiên xem thử xem họ muốn làm gì mới được.
“Vậy thì bắt đầu tuyên truyền đi, để cho mọi người biết được tác dụng của cờ vây, chờ tới thời cơ chín muồi, thì sẽ bắt đầu tranh tài cờ vây.”
Kiếm Nhất đứng dậy nói.
Sau đó, ba người bọn họ liền biến mất.
Cả Cẩu Tử và mấy cái ghế.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Người này…
“Cờ vây…”
Hắn hiểu, nhưng mà muốn phổ cập nó cho mọi người lại là điều vô cùng khó khăn.
Mặt đất bao la, nam bắc khác nhau một trời một vực.
Thật sự có thể phổ cập được sao?
Quá khó khăn, nhưng hắn vẫn phải làm. Ba vị kia nói tới là tới, khiến cho hắn cực kỳ hốt hoảng.
Cũng không biết những tiên nhân ấy nghĩ gì.
“Người đâu tới đây.”
Người đàn ông trung niên đột nhiên kêu lên.
Lúc này, có giọng nói từ bên ngoài truyền tới:
“Vâng.”
“Lui ra đi.”
Người đàn ông trung niên lập tức nói.
Cho nên, thủ vệ của hắn không hề phát hiện ra họ. Phải biết rằng, bên cạnh hắn có cường giả bảo hộ.
Nhưng mà ba vị kia vẫn nói đến là đến, không ai phát hiện cả.
…
“Giải quyết được người này, những chuyện khác liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Sau đó đi tìm quản sự của những nơi khác, qua một khoảng thời gian sau, chuyện về cờ vây sẽ ổn thỏa.”
Dưới ánh trăng của Hoàng thành, Kiếm Nhất nói.
Nhưng mà, khi nhìn Lục Thủy, thần sắc hắn trở nên nghiêm túc:
“Long Nhi, ngươi định sẽ viết như thế nào?”
Đây là tự truyện của hắn, hắn cảm thấy bản thân nên biết nó được viết như nào, nếu có miêu tả nào không đúng, hắn phải chỉnh sửa lại một chút.
Lục Thủy suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu viết.
Viết tiếp đoạn trước đó.
“Nhưng mà rất nhanh sau đó ta đã phát hiện, người biết chơi cờ vây rất ít.
Nếu là như thế, thì làm sao ta có thể trở thành cao thủ chơi cờ vây được chứ?
Vì vậy, ta tìm người quản sự ở mọi nơi, nói cho hắn biết về sự vĩ đại của cờ vây, sau đó để hắn tuyên truyền việc này.
Sau đó, ta sẽ mở ra một cuộc tranh tài.”
“Một vài người ngoan cố cũng sẽ hiểu được sự vĩ đại của cờ vây dưới đạo lý của ta.”
Lục đọc toàn bộ những thứ mà Lục Thủy viết.
Kiếm Nhất nghe xong liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hắn nhìn Lục Thủy, vỗ vai hắn, gương mặt tràn đầy ý cười, nói:
“Long Nhi, sau này chúng ta chính là huynh đệ, ngươi kêu ta là đại ca là được rồi.”