Muốn độ kiếp rồi 2
Mê Đô do Cơ Tầm thủ hộ, biến mất.
Hắn không có khả năng lại được triệu hoán qua nữa.
Cách duy nhất chính là tìm tới Mê Đô mới, nhưng còn có Mê Đô ở đâu nữa sao?
‘Minh Nguyệt.’ Lục Thủy nghĩ đến vị trí của Minh.
Chỗ của hắn chính là Mê Đô.
‘Minh thủ hộ Mê Đô và Cơ Tầm thủ hộ Mê Đô, tất nhiên khác biệt.’ Lục Thủy không cần nghĩ cũng biết, cả hai không hề giống nhau.
Một sợi tàn hồn của Cơ Tầm cũng có thể giữ vững Mê Đô.
Mà Minh Nguyệt vẫn còn sống, thủ hộ Mê Đô còn bị tách ra, ký ức cũng bị ảnh hưởng.
Cho nên Mê Đô của Minh không thể coi thường.
Có lẽ là đồ vật tạo ảnh hưởng tương đối nhiều, cũng tương đối lớn.
Chỗ Cơ Tầm này, căn bản không có ảnh hưởng.
‘Xem ra cần tìm thời gian đi tìm Minh.’
Hỏi sẽ không ra bất kỳ thứ gì, hắn cần phải trực tiếp tìm tới chỗ của Minh, trực tiếp tiến vào Mê Đô.
Chuyện này rất khó làm.
Minh khả năng cao là ở Mê Vụ Chi Đô, muốn tìm được, hắn cần phải lên Thất giai.
Thế nhưng hắn tạm thời không có khả năng tấn thăng Thất giai.
‘Phải chờ thêm hai ba tháng nữa.’
Lục Thủy lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, mấy tháng mà thôi, hắn không phải không đợi được.
Chờ đến sau khi thành hôn đi.
Sau dó, Lục Thủy bắt đầu lui trở về, không lui không được, nếu như Mê Đô không đưa hắn trở về, hắn sẽ dễ bị nhốt ở đây.
Đến lúc đó, trong thời gian ngắn sẽ không thể quay về, mà như vậy thì Mộ Tuyết sẽ tới.
Hắn là người phải dựa vào vợ mới có thể đi ra sao?
Sẽ thành vết nhơ cả đời này cũng không rửa sạch nổi.
Có điều chuyến đi này quả thật rất thú vị, Kiếm Nhất lúc còn sống và Kiếm Nhất sau khi chết vẫn khiến người ta chán ghét như vậy.
Cửu ngược lại rất dễ ức hiệp, xem ra thời gian không tính là quá lâu.
Hoặc là việc Mê Đô là hắn khiến Cửu bó tay bó chân.
Cơ Tầm…
Nói nàng và Kiếm Nhất không có cái gì, Lục Thủy không tin.
Ngày nào cũng bị Kiếm Nhất đánh, nhưng cũng không thấy đánh ra thương tổn gì.
Cơ Tầm còn không sợ Kiếm Nhất.
Hơn nữa, mỗi lần Kiếm Nhất xuất ra tay thật ra cũng không tính là quá nặng, so với như ma tu Huyết Trần ngay cả hài cốt cũng không kia, Kiếm Nhất như vậy đã tính là ôn nhu.
Nhớ lại danh sách giết thần, có ba người phụ nữ, trong đó Cơ Tầm là bình thường nhất.
Xứng với Kiếm Nhất nhất.
— —
Giữa Tịnh Thổ và Minh Thổ.
Đại chiến dần kết thúc, người của Phật Môn đã không còn chút tung tích nào.
Giữa Tịnh Thổ và Minh Thổ cũng không thể phân thắng bại.
Nhưng tất cả mọi người đều không dễ chịu.
Tiếp tục đánh nữa, sẽ thật sự là cá chết lưới rách.
Bọn hắn cũng không ngốc.
Nhưng Tịnh Thổ khó chịu, nội bộ đối phương có mâu thuẫn, lại bắt bọn hắn đến xử lý?
Căn bản chính là vũ nhục bọn hắn.
“Hoàng, bọn hắn rút lui, có truy kích đến cùng không?” Người đàn ông trung niên trên thân đầy vết máu nhìn Hoàng hỏi.
Thân là người sắp đăng cơ Hoàng vị, hắn rất căm tức.
Muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng nếu hắn cứ tiếp tục giết ra bên ngoài, sẽ không thể tiếp tục nữa.
Hắn phải hoàn thành đại điển đăng cơ.
Giờ cũng đã qua năm sáu ngày, không thể kéo dài thêm được nữa.
“Trở về.” Hoàng mở miệng, ngừng một chút, hắn lại nói:
“Miễn là có người Phật Môn tới gần, trực tiếp giết chết.”
“Vâng.” Những người khác không có ai dám nói cái gì.
Sau đó, bọn hắn bắt đầu rút về Tịnh Thổ.
“Mấy người Mộc Nhiễm đang làm cái gì?” Trên đường, Hoàng hỏi.
“Dựa theo thông báo, sau khi chúng ta đi không bao lâu, Công chúa Mộc Nhiễm liền dẫn người tiến vào sâu trong hoàng cung.
Hoàng không ở đó, thế lực cũ đã cản trở chúng ta.” Một cô gái mặc hoa y nói.
“Bọn họ ở bên trong bao lâu?” Hoàng cau mày, vẻ mặt lo lắng.
“Năm sáu ngày.” Cô gái mặc hoa y nói.
“Có tin tức gì không?”
“Có tin tức truyền tới nói…” Cô gái mặc hoa y chần chừ một lúc.
“Nói cái gì?” Hoàng hỏi.
“Nói Nữ vương Cơ Tầm, còn sống.” Cô gái mặc hoa y thấp giọng nói.
Trong chớp mắt này, Hoàng sững người.
Tim như muốn ngừng đập.
“Có chứng cứ gì không?” Hoàng ổn định lại tinh thần.
“Không có, nhưng chúng ta cũng không dám tùy ý đi vào.” Cô gái mặc hoa y nói.
Hoàng do dự.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn cảm thấy có chút không chân thực.
Đầu tiên là tồn tại vĩ đại, sau đó lại là Nữ vương Cơ Tầm.
Nếu như Cơ Tầm đi ra, hắn đương nhiên không dám làm càn, sẽ giao toàn quyền cho Tiên tổ, nhưng Nữ vương không có khả năng ở đó.
“Dẫn người vây quanh hoàng cung, chờ bọn hắn đi ra để thẩm vấn.
Lần này, miễn là hoàng tộc có tham dự, tất cả đều nhốt vào thiên lao, 500 năm tới không cho phép ra ngoài.” Giọng nói uy nghiêm của Hoàng vang lên.
Tiếp đó, một đám cường giả đi về phía hoàng cung, muốn phán quyết những người kia.
Tồn tại vĩ đại gì đó cũng không chống lại nổi đại quân của bọn hắn.
Nếu như không phải Nữ vương Cơ Tầm đi ra, sẽ không có ai cứu được những người này.
…
Sâu trong hoàng cung.
Sơ Vũ khoanh chân ngồi dưới đất, xung quanh hắn có khí tức huyền diệu đang vờ quanh, giống như đại đạo phạn âm.
Những người phía sau kia giật mình nhìn xem.
Công chúa Mộc Nhiễm cảm thấy chấn kinh, nàng lại có chút xem không hiểu những thứ này.
Đạo sư của Danh Dữ Trọng quả thật có chút khác thường.
Mộc Lỵ bọn hắn cũng không hiểu, nhưng chỉ có thể tiếp tục quỳ.
Có người có ý đồ đi vào, bọn hắn cũng đã thử liên hệ.
Thậm chí còn truyền tin tức Nữ vương còn sống ra ngoài, nhưng bọn họ giống như không tin.
Có điều cũng may mà không xông vào.
Nếu không ngay cả Hoàng cũng phải quỳ.
Đã hơn năm ngày trôi qua, thật sự không có vấn đề gì sao?
Người kia đã biến mất lâu như vậy, bọn hắn cũng đã quỳ lâu như vậy.
Nữ vương cũng đã ngồi ở chỗ đó lâu như vậy.
Bọn hắn cũng không hề nói chuyện với nhau.
Nữ vương không mở miệng, bọn hắn cái gì cũng không dám.
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Tân Hoàng tới, cũng phải yên lặng quỳ.
Không thấy cả Tịnh Thổ đều đang yên lặng nằm sấp sao?
Tân Hoàng tuy lợi hại, nhưng trước mặt Nữ vương Cơ Tầm, Tân Hoàng không là cái gì cả.
Chân Võ Chân Linh cũng chỉ an tĩnh đứng đó, Thiếu gia đã mất tích rất nhiều ngày, bọn hắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Chỉ có thể an tĩnh chờ đợi.
Cũng không lo lắng đến vậy.
Khác với trước kia, Thiếu gia bây giờ quá mạnh, cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà Thiếu Phu nhân cũng mạnh như vậy, nếu như Thiếu gia thật sự xảy ra chuyện gì, ít nhất Thiếu Phu nhân cũng sẽ chạy tới trước tiên.
Tu vi Tứ giai của bọn hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi.
Có điều, bọn hắn ngược lại hơi kinh ngạc với Sơ Vũ.
Thiếu gia mượn đồ của Sơ Vũ, cũng cho Sơ Vũ ít gì đó.
Lúc đầu Sơ Vũ vẫn luôn ồn ào viết sách, đột nhiên lại không ồn ào nữa.
Đổi thành yên tĩnh tu luyện.
Quả thật rất bất phàm.
Có điều Chân Võ Chân Linh cũng không mảy may nảy sinh sự hâm mộ hay ghen ghét gì, bọn hắn thân là tùy tùng của Thiếu gia, chỗ tốt lấy được đã đủ nhiều.
Đến nay còn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn.
Con đường tương lai còn rất dài.
Ầm ầm!
Bất chợt, âm thanh sức mạnh phun trào vang lên bên ngoài.
Rất nhanh sau đó, mấy người Mộc Nhiễm liền nhận được tin tức, Hoàng tới.
Mà Cơ Tầm vẫn luôn ngồi đọc sách, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đây là câu nói đầu tiên Cơ Tầm nói với bọn hắn sau khi Lục Thủy rời đi.
Chân Võ Chân Linh đương nhiên không cách nào đáp lại, chỉ có thể nhìn về phía Mộc Nhiễm bên ngoài.
“Đang tiến đến.” Cơ Tầm lại nói.
Lần này, mấy người Mộc Nhiễm càng sợ hơn, có điều cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Cơ Tầm.
Bốn người đi tới, ba người tiếp tục quỳ.
Danh Dữ Trọng thì thủ hộ bên người Sơ Vũ.
Bảo vệ đạo sư là chuyện hắn cần làm.
“Ra mắt Tiên tổ.” Ba người Mộc Nhiễm cung kính quỳ gối trước mặt Cơ Tầm.