Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1130 - Chương 1130: Muốn Độ Kiếp Rồi 1

Chương 1130: Muốn độ kiếp rồi 1 Chương 1130: Muốn độ kiếp rồi 1

Muốn độ kiếp rồi 1

Sắp thoát ra rồi.

Hắn cần phải viết cảm nghĩ sau cùng.

Câu cảm nghĩ từng khiến hắn nghi ngờ kia.

Khi đó hắn không thể nào hiểu được, tại sao Mê Đô lại viết thêm câu này.

Bây giờ đổi thành hắn viết, nếu là Lục nói ra, người lúng túng chính là hắn.

Đúng vậy, viết lại không được.

Quyết định, trốn Lục viết.

“Một đám nhân loại ngu xuẩn, căn bản không hiểu ý nghĩ thật sự của cờ vây, bọn hắn đã bỏ lỡ Kỳ Thánh rồi.” Kiếm Nhất nhìn tòa thành lớn, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

“Thánh Nhân đi lại, tự xưng Kỳ Thánh, tự dát vàng lên mặt.” Cơ Tầm đặc biệt ưa thích châm chọc Kiếm Nhất.

Nàng cảm thấy người này chính là bị Lục và Cẩu Tử lợi dụng.

“Thiếu nữ ngu dốt, ta nhường ngươi một quân cờ, ngươi dám thắng ta sao?”

“Có cái gì không dám?”

“Đã hỏi qua kiếm trong tay ta chưa? Eo của ngươi cũng đồng ý?”

“..., Kiếm Nhất, lấy thân phận Nữ vương Tịnh Thổ của ta, ta khiêu chiến ngươi.” Cơ Tầm đỏ mặt, tức giận nói.

Thấy Cơ Tầm khiêu chiến Kiếm Nhất, Lục Thủy lặng lẽ lùi lại một bước, sau đó mở sách ra, quay lưng về phía bọn hắn, bắt đầu viết sách.

“Tranh tài cờ vây kết thúc, ta cũng muốn rời đi.” Giọng nói của Lục vang lên bên tai Lục Thủy.

Lục Thủy ngẩng đầu nhìn Lục bên cạnh một chút, lúc này, Lục cũng nhìn Lục Thủy, mặt không chút biểu cảm.

Giống như chỉ là vô tình nói ra.

Lục Thủy lại xoay người tiếp tục viết.

“Thật sự là một chuyến đi thú vị, chỉ tiếc rằng thời gian của ta có hạn.” Giọng nói của Cửu lại vang lên bên tai khác của Lục Thủy.

Lục Thủy nhìn một nam một nữ bên cạnh một chút, nhất thời có chút cạn lời.

“Các ngươi không đi khuyên hai người phía sau một chút sao?” Lục Thủy chỉ chỉ về phía sau.

Không cần nhìn cũng biết, Cơ Tầm sắp bị chém ngang lưng.

Hiện tại, Cơ Tầm hoàn toàn không phải đối thủ của Kiếm Nhất, cần phải qua một đoạn thời gian nữa.

Kiếm Nhất chính là bá khí như thế, dưới kiếm không hề phân biệt nam nữ.

Là người đều có thể chém.

“Có Cẩu Tử.” Lục nói.

“Ta là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, có thể nhìn thấy quá khứ tương lai.

Trong trận chiến này, Cơ Tầm không có việc gì.” Cửu cũng trả lời.

“Vậy hai người có thể đi sang một bên nghiên cứu thảo luận nhân sinh.” Lục Thủy nhìn xung quanh một chút, chỉ cho bọn hắn một chỗ không có ai ở gần đó.

“Long Nhi, ngươi muốn rời đi sao?” Cửu tò mò hỏi.

Bọn nàng đương nhiên không có suy nghĩ đi nói chuyện riêng.

Quả nhiên, Cửu đang quan tới Mê Đô là hắn.

Chẳng qua lúc hắn định trả lời, Cửu lại đẩy hắn ra sau, sau đó đi đến đứng bên cạnh Lục.

Lục Thủy hơi kinh ngạc.

“Ngươi không phải là…” Nói được một nửa, Lục Thủy liền ngậm miệng, không thể hỏi.

Hỏi sẽ bị đá ra ngoài.

Có điều cũng đã sắp đến lúc phải đi ra.

“Cái gì?” Cửu hỏi.

“Lục cao hơn ngươi nhiều lắm.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Cửu đứng thẳng người, sau đó so sánh với Lục, chưa tới bả vai của hắn.

Nhưng nàng rất tự tin:

“Đừng chỉ nhìn ta bây giờ không cao, qua vài năm nữa, ta sẽ có thể cao tới dưới tai Lục.

Đến lúc đó, người đẹp nhất thiên hạ sẽ chính là ta.

Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.” Cửu tự tin nói.

Nhất thời, Lục Thủy có cảm giác Cửu và Kiếm Nhất rất giống nhau ở một điểm.

Tự tin.

“Còn tên sách vẫn chưa đặt.” Lục nhắc nhở Lục Thủy.

Lúc này, Lục Thủy khép sách lại, hắn phát hiện phần ghi tên sách quả thật vẫn trống không.

“Các ngươi thấy ta nên đặt tên thế nào?” Lục Thủy tò mò hỏi.

“Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện.” Lục nói.

Lục Thủy gật đầu.

Tên này không có vấn đề gì.

“Ta cảm thấy Kỳ Thánh Truyện tương đối phù hợp.” Kiếm Nhất đi tới.

“Kiếm Nhất Hối Kỳ Truyện càng chuẩn xác hơn.” Cơ Tầm đỏ mắt đi tới.

Bộ dáng giống như sắp khóc.

Cơ Tầm từ nhỏ tới lớn xuôi gió xuôi buồm, không ai có thể từ trên cao nhìn xuống nào, là người không ai có thể sánh vai cùng.

Cho đến tận khi nàng gặp Kiếm Nhất.

Cảm giác mình như một đứa bé gái bị đánh khóc.

Sự chênh lệch tu vi hoàn toàn không cách nào dùng thiên phú để bù vào được.

Nàng thậm chí có cảm giác, mặc dù ở cùng một cảnh giới, nhưng vẫn rất khó để vượt mặt qua Kiếm Nhất.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Ở Tịnh Thổ, nàng một mình một lãnh thổ là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ…

Bên cạnh không có một ai nàng đánh thắng được.

Trừ Long Nhi và Cẩu Tử.

Cửu không nghĩ tới, Lục không dám nghĩ, Kiếm Nhất vẫn đánh cờ, và vẫn luôn thua.

Nhưng không thể viết như vậy.

Lục Thủy cũng cảm thấy Kiếm Nhất Hố Hối Kỳ Truyện càng thích hợp hơn.

Nhưng không thể viết như vậy, nhất định phải là Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện.

Lục Thủy giao sách cho Lục, ý tứ rất rõ ràng, để Lục ghi tên.

“Muốn truyền ra ngoài sao?” Lục Thủy ngạc nhiên.

“Đương nhiên, ta muốn cho người ở tu chân giới biết, những người kia ngu xuẩn cỡ nào.

Bỏ lỡ Kỳ Thánh đầu tiên trong lịch sử.” Kiếm Nhất nói.

Lục Thủy sợ ngây người.

Hắn không có loại thể diện này.

Lục không cảm thấy ngạc nhiên, sau đó, hắn viết tên lên.

Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện.

Sau khi năm chữ này được viết ra, Lục Thủy cũng cảm giác được, hắn sắp phải đi.

“Viết xong rồi, ta nên rời đi.” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.

Hắn tới chính là để viết sách, đây là ý nghĩa của việc Kiếm Nhất triệu hoán hắn.

Lúc này, tranh tài đã kết thúc.

Tất cả ý nghĩa, đã sắp biến mất.

Mê Đô sắp kết thúc.

“Long Nhi, thật ra ta còn muốn viết một bản Sinh Bình Truyện.” Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy, tiếp tục nói:

“VIết hay, về sau ngươi hãy gọi ta là đại ca, ta gọi ngươi là nhị đệ, ngươi có thể gọi Lục là tam đệ.”

“Vậy có thể cũng giúp ta viết một bản Chân Thần Độc Nhất Truyện hay không?” Cửu hỏi.

“Ta sẽ không viết.” Lục khẽ nói.

Lục Thủy: “...”

Miễn là ta chưa xem, thì đừng có gọi ta.

Gọi ta, ta cũng không có cách nào.

Thân thể Lục Thủy dần biến mất.

“Long Nhi, đừng đi.”

Sắp thoát ra ngoài, Lục Thủy quả thật có chút không bỏ được.

Kiếm Nhất và Lục, còn có Cửu và Cơ Tầm, một đám người thật thú vị.

Chỉ là, câu nói của Kiếm Nhất vừa dứt, Lục Thủy liền tan biến.

Lục Thủy lựa chọn rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm.

Tạm biệt.

Một tiếng động vang lên, Lục Thủy trở về con đường Mê Đô.

Giờ phút này, hắn không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Lúc này, con đường phía trước trong Mê Đô đã không còn, hoặc là nói, con đường phía trước đã sụp đổ.

‘Mê Đô sắp biến mất.’ Lục Thủy nhìn bốn phía, suy tư:

‘Xem ra Mê Đô chỉ có những vật này, ta tu bổ xong, con đường Mê Đô liền biến mất.

Mê Đô được tu bổ đủ, sẽ không còn tồn tại.’

‘Đi về cũng tốt.’ Lục Thủy nhẹ nhàng thở phào trong lòng.

Thật sự đi viết tiếp Kiếm Nhất Sinh Bình Truyện, hắn cũng không viết ra được.

Dù sao cũng chưa đọc bao giờ.

Chỉ có thể trở về xem kỹ rồi hẵng nói.

Có điều có thể quay lại hay không cũng là vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment