Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1129 - Chương 1129: Chân Thần Uy Vũ 3

Chương 1129: Chân Thần uy vũ 3 Chương 1129: Chân Thần uy vũ 3

Chân Thần uy vũ 3

“Ngươi lằng nhà lằng nhằng như vậy, nàng ta nghe không hiểu đâu, cứ trực tiếp đánh cho nàng một trận, nàng ta sẽ tự giác hiểu.” Kiếm Nhất nói.

Bọn hắn đang đợi Cửu.

Cửu uy vũ như vậy.

Có thể tiết kiệm thời gian tìm nơi tranh tài cho bọn hắn.

Dù sao thì có thể không bao lâu nữa sẽ phải đi đánh trận tiếp theo.

Sớm biết Cửu dùng tốt như vậy, chuyện đầu tiên bọn hắn làm đã là kéo Cửu nhập bọn.

Thế giới mặc dù lớn, nhưng thanh danh Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa cũng không nhỏ, hơn nữa còn có Tộc Bất Tử ở đó.

Tìm Cửu cũng không khó như thế.

Cửu nhìn Cơ Tầm, nói:

“Để ta cho ngươi cảm thụ một chút đi.”

Cửu bay lên, nàng cúi đầu nhìn ngọn núi lớn này, nói:

“Ngươi biết Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa tức là như thế nào không?”

Cơ Tầm có chút cảnh giác, nàng cảm thấy khí tức trên người Cửu có chút không thích hợp.

Lục thấy cảnh này liền nói với Kiếm Nhất và Lục Thủy:

“Các ngươi đứng cạnh ta đi.”

Cẩu Tử bây giờ đang ở bên cạnh hắn.

Cửu đứng giữa không trung, nàng đứng ở đó, giống như cả trời đất đều lấy nàng làm trung tâm.

Độc nhất vô nhị, không gì sánh kịp.

Tiếp đó, một âm thanh vang vọng cả trời đất, mà nơi phát ra âm thanh là Cửu:

“Giờ phút này, nơi đây không cho phép có tu vi.”

Soạt.

Vô số sức mạnh quét ngang qua, Cơ Tầm đứng mũi chịu sào.

Chỉ trong chốc lát, tất cả tu vi trên người nàng biến mất.

Không phải ảo giác, thật sự hoàn toàn biến mất.

Lục cũng bị sức mạnh này quét qua.

Tu vi của hắn cũng biến mất.

Nhưng trên người có một đạo thuộc về hắn, đang lóe sáng.

Tia sáng này che khuất Kiếm Nhất, Lục Thủy và Cẩu Tử ở dưới chân.

Kiếm Nhất: “...”

Đánh không lại, đánh không lại.

Lục Thủy có cảm giác mình đã sắp bị đá ra ngoài.

May còn có Lục.

Không thể chọc vào, không thể chọc vào.

Tất cả chỉ trong nháy mắt đã kết thúc.

Cơ Tầm lâm vào trong hoài nghi, sao trên đời lại có thể có tồn tại đáng sợ như vậy?

Mặc dù tu vi của nàng đã khôi phục.

Nhưng tất cả vừa rồi là thật.

“Bây giờ ta có thể dạy ngươi rồi đi?” Cửu mở miệng hỏi.

Cửu rất thích dạy người khác, trong nhận biết của Lục Thủy, nàng từng chỉ dẫn rất nhiều người.

Có điều cũng không phải tất cả đều hướng dẫn lúc người khác mạnh lên.

Mà là hướng dẫn lúc thích hợp nhất.

Ví dụ như Đau Răng Tiên Nhân, Tiên Quân Tinh Ti.

Chỉ là một người nghe, một người không nghe.

Cuối cùng, Cơ Tầm gia nhập đội ngũ.

Năm người bắt đầu tiến về nơi tranh tài cờ vây tiếp theo.

Lần này bốn người đứng cạnh Kiếm Nhất, một người viết tự truyện, hai người nín cười.

“Cái này không tính.” Kiếm Nhất cầm quân cờ lên.

“Ta cảm giác được, thiếu này này cần ta dạy cho hắn biết thế nào là ý nghĩ thật sự của cờ vây, ta sớm đã chuẩn bị kỹ càng.” Lời tự truyện của Lục lại vang lên.

Không bao lâu sau.

“Trọng tài, người này đi lại còn giảng giải ngụy biện.” Thiên niên lớn tiếng tố cáo.

Kiếm Nhất: “...”

Cuối cùng, Kiếm Nhất bị ném ra ngoài.

Cơ Tầm thấy cảnh này, có một suy nghĩ.

“Ta dạy cho ngươi.” Cửu đứng bên cạnh Cơ Tầm, nói.

Dường như đã nhìn thấu tất cả.

Ba ngày trôi qua.

Kiếm Nhất đã đi tìm đấu trường mới ba lần.

Một ngày này, Kiếm Nhất và Cơ Tầm ghi danh.

Cơ Tầm muốn đánh cờ với Kiếm Nhất.

“Kỳ nghệ của Cơ Tầm thế nào?” Lục Thủy cầm sách hỏi Lục.

Hắn đã đọc qua đoạn này, khi đó thật ra không có cảm giác gì.

Ai biết người ngồi đối diện là Cơ Tầm chứ, trong sách chỉ miêu tả là một thiếu nữ.

“Kỳ nghệ của Cửu so với Kiếm Nhất, là dựa vào vận khí.

Mà Cơ Tầm là do Cửu dạy, các nàng hạ cờ vài lần, Cửu đều thắng.

Cơ Tầm muốn thắng, cần có đại vận khí.” Lục giải thích.

Mấy ngày nay, hai người kia đều đánh cờ.

Lục nhìn, Lục Thủy và Kiếm Nhất cũng nhìn.

Lục Thủy đương nhiên hiểu rõ kỳ nghệ của Cơ Tầm kém đến mức nào, chỉ là cho cổ nhân cơ hội giảng giải.

“Xem ra Kiếm Nhất sắp thăng cấp rồii.” Lục Thủy nói.

Lục khẽ gật đầu.

“Các ngươi là đang khinh thường ta không dạy nổi người khác sao?” Cửu đứng bên cạnh Lục nói.

“Chân Thần uy vũ.” Lục Thủy nói.

“Chân Thần bá khí.” Lục nói theo.

“Gâu gâu gâu gâu.” Cẩu Tử cũng sủa theo.

“Đương nhiên, ta thân là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, tự nhiên không phải người những phàm nhân như các ngươi có thể so sánh được.” Cửu tràn đầy tự tin.

“Tranh tài bắt đầu.” Lục nói rồi liền đi vào bên trong.

“Ta muốn tiếp tục ghi chép hành trình của Kỳ Thánh.” Lục Thủy đi theo Lục vào bên trong.

“Gâu gâu gâu.” Cẩu Tử cũng đi vào theo.

Cửu nhìn mấy người này, cảm thấy mình bị miệt thị nghiêm trọng.

Một đám nhân loại ngu xuẩn.

Một chút kính sợ đối với thần cũng không có.

Rất nhanh sau đó, mấy người Lục Thủy đã tới nơi đấu cờ.

Kiếm Nhất đánh cờ với Cơ Tầm.

“Lại là một thiếu nữ ngu xuẩn, hôm nay ta sẽ cho nàng hiểu cờ vây thật sự là cái gì.” Lời tự truyện của Lục lại bắt đầu.

“Ta trước.” Đoán trước kết cục, ý cười hiện ra trên mặt Cơ Tầm.

“Thiếu nữ vô cùng tự tin.” Lục Thủy tiếp lời tự truyện.

“Mời đi.” Kiếm Nhất không để Cơ Tầm vào mắt.

“Hừ, thiếu nữ ngu xuẩn, không có chút khiêm tốn nào, làm sao có thể hạ cờ cho tốt được?” Lục mở miệng nói.

Kiếm Nhất: “...”

Cơ Tầm: “...”

Cơ Tầm nhìn người đọc người chép sách, nhất thời có chút cạn lời.

Nàng muốn khiến cho hai người kia yên tĩnh chút.

Nhưng nàng biết là không thể, bởi vì Lục rất mạnh, nàng đã được cảm thụ qua.

Thật sự khiến cho người ta e ngại.

Hoàn toàn không có ý nghĩ đuổi theo.

Đánh cờ được một hồi, Cơ Tầm nhăn mày lại.

Kiếm Nhất mỉm cười: “Ngươi còn muốn suy nghĩ bao lâu nữa?”

“Dưới kỳ nghệ tinh xảo của ta, người kiên trì được lâu như vậy rất hiếm thấy. Bại dưới Kỳ Thánh, nàng không oan.” Giọng nói của Lục vang lên.

“Câu tiếp theo có thể cho ta đọc không?” Cửu hiếu kỳ hỏi.

Cảm giác làm người kể chuyện rất thú vị.

Lục nhìn Cửu một chút, cuối cùng nói:

“Chỉ một câu.”

“Được, chỉ một câu.” Cửu gật đầu.

Lục Thủy: “...”

Kiếm Nhất, Cơ Tầm: “...”

“Mới nghĩ một chút, ngươi gấp cái gì.” Cơ Tầm bất mãn nói.

Lúc này, giọng nói của Cửu vang lên: “Thiếu nữ không phục, nàng giống như cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm giác người thắng hẳn nên là nàng mới đúng.

Xem ra là xem thường ta.”

Trận tranh tài kết thúc.

Kiếm Nhất đắc ý:

“Ha ha ha, ta đã nói Kỳ Thánh là ta chưa?”

“Tiếp theo thì sao?” Lục hỏi.

“Đương nhiên là tiếp tục tích lũy.” Kiếm Nhất lập tức nói.

Lục Thủy không hề bất ngờ, sau đó Kiếm Nhất vẫn còn có thể thắng một trận.

Sau khi trận đấu thăng cấp kết thúc, liền hoàn toàn rời khỏi cuộc tranh tài.

Sau đó, Cửu mang theo bọn hắn một đường đi tới đủ loại thành thị.

Tận đến khi không còn vòng đấu loại nào nữa.

Kiếm Nhất đã như ý nguyện, bắt đầu thăng cấp.

Hắn quả thật có hai lần tư cách, lần thứ hai thắng một người đàn ông trung niên.

Thắng bằng thực lực.

Lục Thủy vẫn luôn đi theo đám bọn hắn, hắn không nói nhiều, phần lớn đều là nghe bọn hắn nói.

Cơ Tầm và Kiếm Nhất ngược lại vẫn luôn không hợp nhau, động một chút là đánh nhau.

Lần nào cũng là Cơ Tầm bị đánh.

Lần nào cũng chuẩn bị bị chém ngang lưng, khiến Cơ Tầm tức tới nổ tung, nhiều lần đỏ mặt muốn liều mạng.

Lục Thủy có cảm giác hai người kia trông như rất quen thuộc, cứ phát triển như này, hôn thư của Cơ Tầm, khả năng thật sự không phải do Kiếm Nhất cưỡng ép thắng được.

Đáng tiếc Lục Thủy vẫn luôn không thấy bọn họ đề cập đến chuyện này.

Trên đường đi, Cửu vẫn luôn dạy Cơ Tầm.

Dạy tu luyện, cũng dạy đánh cờ.

Cửu rất mạnh, Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, không ai có thể sánh bằng.

Có điều chưa bao giờ dạy cho Lục và Kiếm Nhất.

Cơ Tầm từng hỏi qua vấn đề này.

Cửu trả lời là:

“Một người không dạy được, một người không cần dạy.”

Đây chính là hai người mạnh nhất thời đại.

Trong thời gian này, Cửu từng chơi cờ với Lục, Chân Thần thua cờ, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thậm chí dùng tới quyền năng độc nhất để hack.

Đáng tiếc, vẫn thua.

Kỳ nghệ của Lục, có vẻ như mạnh nhất.

Về sau, Cửu nhiều lần vén bàn cờ.

“Còn không bằng Kiếm Nhất đi lại.” Đây là đánh giá của Lục với Cửu.

Kiếm Nhất cảm thấy bị vũ nhục, muốn đánh cờ với Lục.

Lục miễn cưỡng đồng ý.

Kết quả là Kiếm Nhất thắng.

“Long Nhi, đã biết sự lợi hại của Kỳ Thánh chưa?” Sau khi Kiếm Nhất thắng liền nói với Lục Thủy, về sau lúc viết nhớ phải viết ra tư thái của Kỳ Thánh.

Lục Thủy một miệng đồng ý: “Giao cho ta đi.”

Sau đó tiếp tục chép Kiếm Nhất Hối Kỳ Truyện.

Một đường đồng hành cùng đám người này, đã một tháng trôi qua.

Sau khi Kiếm Nhất hoàn toàn mất đi tư cách tranh tài, Lục Thủy bắt đầu viết cảm nghĩ sau cùng.

Hắn cảm thấy mình sắp phải thoát ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment