Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1133 - Chương 1133: Dùng Thân Thể Của Người Phàm Để Sánh Vai Với Thần Linh 1

Chương 1133: Dùng thân thể của người phàm để sánh vai với Thần Linh 1 Chương 1133: Dùng thân thể của người phàm để sánh vai với Thần Linh 1

Dùng thân thể của người phàm để sánh vai với Thần Linh 1

Mộ Tuyết đi ra khỏi phòng bếp, nàng đi thỉnh giáo mẫu thân của Trà Trà, chờ sau khi Lục Thủy trở về, nàng lại có thể nấu món ăn ngon cho hắn.

Nhưng mà, việc Lục Thủy mất tích dạo gần đây khiến cho nội tâm nàng cảm thấy có chút là lạ. Hôm trước, nàng đặc biệt quan sát, phát hiện Lục Thủy đi vào một nơi rất kỳ quái.

Hoàn toàn không thấy một chút dấu vết nào.

Nếu như không phải nàng biết được thực lực của Lục Thủy, nàng đã đi qua đó xem rồi.

Nhưng mà…

“Vậy mà lại chạy đến khuê phòng của người khác, hôm nay lại ghi thêm một bút.”

Mộ Tuyết nghĩ xong liền lấy quyển sổ ra.

Mỗi ngày đều ghi thêm một bút.

Chờ tới khi Lục Thủy trở về thì đánh hắn một trận nữa.

Giúp Lục Thủy triệu hoán ra được Răng Thần sớm hơn một chút, hừ hừ.

Nhưng mà, đã sắp tới tháng 11 rồi, ngày thành hôn của bọn họ càng ngày càng gần.

Cũng đã sắp tới lúc phải phát thiệp mời rồi.

“Vậy không phải là ta nên đi về nhà một chuyến sao?”

Mộ Tuyết nghĩ thầm.

Khi phát thiệp mời có cần dẫn theo Lục Thủy không?

Đến lúc đó chỉ cần quan sát là được rồi, cũng không có mấy người cần nàng phải tự thân đi phát.

“Bên phía Lục Thủy có lẽ cần phải phát cho không ít người.”

“Ta có nên đi theo hay không?”

Mộ Tuyết suy nghĩ, có lẽ chỉ có số rất ít người cần nàng đi cùng thôi.

“Chị dâu.”

Trong lúc Mộ Tuyết vẫn đang suy tư, Đông Phương Trà Trà đã mò vào trong viện, lần nào cũng thận trọng như thế.

Sau khi xác định rằng Băng Phượng của Mộ Tuyết đã bị cột lại, Đông Phương Trà Trà mới dám lớn mật như vậy.

Khi nhìn thấy Trà Trà, Mộ Tuyết có hơi kinh ngạc.

Lúc này, trên mặt Trà Trà như bị bôi lên một lớp tro vậy, có hơi đen đi một chút.

“Mặt của ngươi bị sao vậy?”

Mộ Tuyết tò mò hỏi.

“Hôm nay, tiểu di khen ta có khuôn mặt trắng từ nhỏ.”

Đông Phương Trà Trà nhìn Băng Phượng đang nằm dưới đất, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Mộ Tuyết.

Lần trước khuôn mặt đều bị nó cào nát.

Nàng sẽ tìm Tiểu Băng để báo thù.

Tu vi của nàng tăng lên nhanh, rất nhanh sẽ có thể trở thành vô địch thiên hạ.

Lần sau, nàng tuyệt đối sẽ không để Tiểu Băng đánh lén thành công.

Chờ tới khi đánh bại được Tiểu Băng, nàng sẽ đi khiêu chiến với Lục Thủy.

“Nói ngươi mặt trắng không phải là rất tốt sao?”

Mộ Tuyết mở miệng hỏi.

Mặt nàng cũng rất trắng, Lục Thủy vô cùng thích.

“Mẫu thân nói, sau này cũng sẽ trắng như thế.”

Đông Phương Trà Trà nói.

Lúc này, Hương Dụ cũng đi vào, nàng đã độ kiếp thành công, mấy ngày nay cũng đã củng cố ổn định rồi.

Vì thế, đương nhiên là sẽ đi theo Trà Trà tiểu thư.

Đinh Lương im lặng đứng ở bên cạnh.

Mộ Tuyết nhìn Trà Trà, không mở miệng hỏi nàng, bởi vì Trà Trà đã nói tiếp.

“Ta đột nhiên phát hiện rằng, nếu như mặt ta cứ trắng như thế, không phải là sống uổng phí (bạch sống) cả cuộc đời này rồi sao?

Cho nên, ta làm nó đen đi mấy ngày, như vậy sẽ không sống uổng phí nữa rồi.”

Đông Phương Trà Trà nghiêm túc nói.

Mộ Tuyết:

“...”

Vẫn nên tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Lục Thủy thì hơn, có lẽ hắn cũng sắp trở về rồi.

Vì tránh né việc vào khuê phòng của vợ cả, mà lâu như vậy rồi còn không chịu về.

Lại ghi thêm một bút nữa.

“Chị dâu, ngươi có phải đang nhớ tới biểu đệ Lục Thủy hay không?”

Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, Mộ Tuyết nhìn Trà Trà một cái, sau đó nàng đẩy điểm tâm trên bàn tới trước mặt Trà Trà.

“Ăn nhiều một chút, ít nói lại.”

“A.”

Đông Phương Trà Trà cúi đầu cầm điểm tâm lên, bắt đầu ăn.

“Đúng rồi chị dâu, hôm nay lúc ta chăn dê, ta không thấy một con dê đen và một con dê trắng.

Có phải là đã mất rồi hay không?”

Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.

Làm sao mà Mộ Tuyết biết được.

“Ăn tiếp đi.”

Mộ Tuyết cầm một khối điểm tâm khác đưa cho Đông Phương Trà Trà.

Sườn núi bên cạnh Lục gia.

Nhị trưởng lão đang đứng dưới tán cây để hái lá.

Bên cạnh nàng có hai chú dê, chúng nó đang đợi Nhị trưởng lão hái lá cây, dường như ngoại trừ lá cây ra thì chúng nó không ăn thứ gì khác cả.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, đã thành công rồi à?”

Nhị trưởng lão vứt bó lá cây xuống mặt đất, nói với người đang chải lông cho hai chú dê ở bên cạnh - Cửu.

Trời tối rồi, nhưng mà nàng không muốn trở về.

Ngưng Hạ hiện tại đang ở đâu, nàng muốn tránh một chút.

Nhưng mà, qua vài ngày nữa, Ngưng Hạ sẽ phải trở về.

Ngưng Hạ bị thương, cần có linh dược ở sau núi.

Cũng đã lấy xong rồi.

Trong tình huống bình thường, Nhị trưởng lão chắc chắn sẽ không đồng ý, đó đều là linh dược mà nàng cực khổ trồng ra.

Thế nhưng…

Trước đó, khi mà tường vân từ trên trời rơi xuống, Ngưng Hạ đã ra tay tương trợ.

Nàng không thể nào từ chối được.

Ngay cả khi Ngưng Hạ muốn hỏi thăm Đại trưởng lão một vấn đề, Đại trưởng lão cũng không thể từ chối được.

Nhưng mà, Ngưng Hạ chắc chắn sẽ không đợi ở Lục gia quá lâu.

Xảo Vân Tông cần nàng.

Còn Hồng Tố đã đi tới lầu bốn của Tàng Kinh Các.

Những thứ ở lầu năm cũng có thể cho nàng nhìn, nhưng mà ngoại trừ người của Lục gia, những người khác không được phép đi vào lầu năm.

Chỉ có thể để cho người khác chuyển xuống lầu dưới mà thôi.

Ba vị trưởng lão chắc chắn là sẽ không chuyển.

Bối phận của Hồng Tố thì lại không đủ. Nếu như là Ngưng Hạ, thì Nhị trưởng lão liền phải tự mình đi chuyển.

Còn Hồng Tố thì chỉ có thể để cho người khác đi chuyển.

Lục Thủy không có ở nhà, Mộ Tuyết thì còn chưa xuất giá, Đông Phương Lê Âm thì đang mang thai.

Cho nên, việc chuyển sách này giao cho Lục đại tộc trưởng.

Hồng Tố là trưởng bối, cho nên Lục Cổ đương nhiên là không dám oán giận lời nào.

“Đúng rồi.

Tiểu Tiểu Đình, ngươi chắc chắn không biết chuyện này ngoài ý muốn tới mức nào đâu.”

Cửu cao hứng nói.

“Có thể nói?”

Nhị trưởng lão hỏi.

Có rất nhiều chuyện Cửu hoàn toàn không chịu nói.

“Không phải là không thể, nhưng mà đầu tiên phải hiểu Mê Đô là cái gì đã.”

Cửu nói.

“Mê Đô Chi Độ?”

Nhị trưởng lão hỏi.

"Mê Đô Chi Độ và Mê Đô là hai thứ khác nhau.”

Cửu suy nghĩ một chút rồi nói:

“Mê Đô Chi Độ là một vực sâu.

Tụ tập hết tất cả những đồ vật, cũng như những sự việc không thể lý giải được.

Ví dụ như là Thiên Sinh Thần.

Hắn chính là đi ra từ Mê Đô Chi Độ.

Mê Đô Chi Độ có vô số thứ mà chúng ta không biết, cũng có vô tận khả năng.

Còn Mê Đô thì đơn giản hơn.”

Bình Luận (0)
Comment