Dùng thân thể của người phàm để sánh vai với Thần Linh 2
Cửu dừng lại một chút rồi nói:
“Cần có ngọn núi này, nói ở đây thì tương đối dễ dàng.
Nếu không thì phải cần đến quyền năng của ta.
Nếu không phải có nó, thì có lẽ ta đã sớm không còn nữa rồi.”
Nhị trưởng lão:
“...”
“Nhưng mà, ta phát hiện ra một sự kiện.”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão rồi nói:
“Mệnh lý biến hóa, vạn vật thay đổi, tất cả đều quay trở lại quỹ tích trước kia.
Thiên địa đang có xu hướng đi về phía viên mãn.”
Cửu nhìn về phía Nhị trưởng lão, bổ sung thêm một câu:
“Đến lúc đó, nếu ngươi muốn biết hết tất cả chân tướng, thì ta sẽ nói hết cho ngươi.
Tại sao Lục Thủy lại mạnh như thế, cũng như tại sao con gái của Tiểu Tiểu Cổ và Tiểu Tiểu Âm lại đặc biệt như thế.”
“Điều ta muốn biết nhất, chính là sau khi con gái của Lê Âm lớn lên, nàng có giống như con gái của nhà Đông Phương không?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Cái này có chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi.”
Cửu nói thẳng.
“...”
Ngươi hình như là đã chết rồi.
…
Sâu bên trong Hoàng cung Tịnh Thổ.
Lục Thủy cảm giác bên ngoài tụ tập uy áp mạnh mẽ, có lẽ có cường giả chờ ở bên ngoài.
Nhưng mà, người kia không đi vào, cho nên hắn cũng không quan tâm.
Trước mắt, thứ mà hắn quan tâm nhất, chính là quyển sách ở trên tay Cơ Tầm.
“Đúng vậy.”
Lục Thủy khẽ gật đầu:
“Không biết tiền bối có thể để cho ta xem qua một chút được hay không?”
Hắn nhất định phải xem được quyển sách đó, không xem đồng nghĩa với việc không có được chìa khóa của Mê Đô.
Cho dù có đi qua đó thì cũng sẽ bị đá ra ngoài.
Hắn nhất định phải trở thành người viết sách, mà không phải trở thành người viết quyển sách về chính mình.
Như vậy mới có thể ký lên tên của mình trên quyển sách đột nhiên xuất hiện này.
Đương nhiên, trừ khi quyển sách kia không phải là do Mê Đô viết.
Khả năng chính xác cũng rất lớn.
Nhưng mà, dự tính ban đầu của hắn cũng không phải là thành công vào được Mê Đô, mà là hiểu rõ được chuyện của Kiếm Nhất, từ đó hiểu được chuyện của Chân Thần độc nhất và Cửu.
Biết được Chân Thần làm gì trước khi vẫn lạc, Lục ở đâu và cái chết của Kiếm Nhất.
Đây là chuyện mà hắn muốn biết được ngay từ ban đầu.
Sau đó Lục muốn làm cái gì đó, nhưng mà cụ thể nó là gì, không ai biết được cả.
Quan hệ giữa Lục và Kiếm Nhất không hề bình thường.
Xác suất mà hắn biết khá là lớn.
Nếu như nội dung đủ nhiều, còn xuất phát từ Mê Đô, như vậy thì sẽ có thể tiếp tục tham dự vào nó.
Cơ Tầm không hề chần chờ, giật giật ngón tay, quyển sách liền xuất hiện trước mặt Lục Thủy.
Sau khi tiếp nhận quyển sách, Lục Thủy nhìn trang bìa.
Tên của mỗi một quyển sách đều là Lục, nhưng hình như quyển sách này không phải thế.
Nhưng mà, hắn có thể xem được bút tích ở bên trong hay không, nếu như nó cũng giống như trước đây, thì có phải đồng nghĩa với việc trước kia đều do Mê Đô viết hay không?
Sau đó, Lục Thủy lật ra trang đầu tiên.
Ở trên đó không có bất kỳ chữ viết nào cả.
Căn cứ theo tình huống bình thường, thì ở đây phải là lời giới thiệu mới đúng.
Thế nhưng, lần này không có.
Sau đó, hắn lại lật tiếp sang trang thứ hai.
Trang thứ hai chỉ có một dòng chữ: Dùng thân thể của người phàm để sánh vai với thần minh.
Lời mở đầu?
Lục Thủy có chút nghi hoặc.
Sau đó, hắn lại lật tiếp.
Chỉ có điều…
Trang thứ ba lại trống rỗng.
Lục Thủy lật sang trang thứ tư.
Vẫn tiếp tục trống rỗng.
Hắn cứ thế mà lật tiếp về sau, đều trống rỗng cả.
Cái này…
“Không cần phải kinh ngạc, cũng không cần phải tiếp tục lật về sau nữa, chỉ có một câu như thế thôi?”
Cơ Tâm nhìn Lục Thủy rồi bình tĩnh nói.
Chỉ dùng một câu nói để đại biểu cho cả cuộc đời?
Sánh vai với thần minh, khiêu chiến bất khả thi.
Hắn không phải là dùng cảnh giới Đại Đạo để khiêu chiến Chí Cao đó chứ?
Ngay sau đó, Lục Thủy liền cảm thấy không đúng.
Nếu là Chí Cao bình thường, chỉ cần có Lục ở đó.
Dù là không thể nào chiến thắng được, nhưng cũng không đến mức để cho Kiếm Nhất chết.
Khi đó cũng không có Chí Cao.
Cho nên…
Việc Chân Thần vẫn lạc thực ra còn có rất nhiều ẩn số?
“Tiền bối, ngươi biết người viết sách là ai không?”
Lục Thủy hỏi.
Bút ký này khác với trước kia, cho nên khó mà nói rằng tất cả đều do Mê Đô viết được.
Nếu như là Mê Đô, hắn sẽ có cơ hội đi qua xem một cái, xem thử xem thực ra tại sao Kiếm Nhất lại chết.
Cơ Tầm nhẹ nhàng động tay một cái, quyển sách từ trong tay v lập tức về lại trong tay nàng.
Nàng đặt quyển sách xuống đầu gối, lắc đầu nói:
“Ta không biết, còn những việc khác thì ta cũng không nhớ rõ.
Ngươi không thể nào nhận được đáp án ở đây.”
Lục Thủy âm thầm thở dài.
Hắn không có ý nghĩ muốn lấy đi quyển sách kia.
Hắn do dự một chút, lấy Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện ra.
Sau đó dùng hai tay đưa tới trước mặt Cơ Tầm:
“Xem như là báp đáp, ta tặng cho tiền bối quyển sách này.
Ta nghĩ rằng quyển sách này sẽ có ý nghĩa đặc biệt với tiền bối.”
“Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện?”
Cơ Tầm nhìn quyển sách ở trong tay Lục Thủy, nàng đưa tay ra nhận lấy, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Quyển sách đúng là có ý nghĩa đặc biệt với nàng.
Nhưng mà, không ai biết chuyện này cả.
Ngay lúc này, con ngươi của Cơ Tầm co lại, nàng khiếp sợ mà nhìn Lục Thủy.
Sau đó, nàng lại cảm thấy bình thường.
“Vậy ta sẽ nhận nó.”
Cơ Tầm đặt quyển sách lên trên gối, có thể mở ra đọc bất cứ lúc nào.
Quyển sách này ghi lại trận đánh cờ giữa nàng và Kiếm Nhất.
Mặc dù không có tên của nàng, nhưng mà sự thắng lợi của Kiếm Nhất, là nàng cho.
Thấy Cơ Tầm nhận lấy quyển sách, Lục Thủy cúi đầu cáo từ:
“Không quấy rầy tiền bối nữa.
Nếu như có đủ thực lực, đạt được kỳ ngộ, vãn bối sẽ giúp tiền bối hoàn thành tâm nguyện.”
Sau đó, Lục Thủy liền lui ra ngoài.
Những người khác cũng đều lui ra ngoài, không ai dám quấy rầy Cơ Tầm cả.
Cơ Tầm nhìn bọn họ rời đi, không nói gì nữa.
Sau khi bọn họ đi hết, nàng liền đóng cửa lại.
Ánh mắt của nàng đặt xuống .
Nàng lật sách ra, nhìn trang cuối cùng.
Trên đó viết rằng: Trận tranh tài cờ vây kết thúc, ta cũng phải rời đi rồi, thực sự là một cuộc lữ hành vô cùng thú vị, chỉ tiếc là ta quá vội.
…