Dùng thân thể của người phàm để sánh vai với Thần Linh 4
Tân hoàng ngồi ở vị trí trung tâm, bộ áo giáp hoàng kim mà hắn mặc ở trên người tỏa ra khí thế kinh người.
Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cửa vào Hoàng cung, hắn đang chờ.
Đúng thực là hắn không dám phái người đi vào trong đó bắt người ra, bên ngoài thì nói là vì giữ gìn mặt mũi cho thành viên Hoàng tộc, thực tế là…nội tâm của hắn sợ hãi tin tức ấy.
Vương Nữ Cơ Tầm còn sống.
Chỉ một câu nói đó thôi đã đủ để khiến cho hắn không dám vào trong đó bắt người rồi. Nếu tin tức đó là thật, thì hắn sẽ mạo phạm tiên tổ, đại nghịch bất đạo.
Hắn không chịu nổi loại tội danh này.
Nhất là khi người đó là Vương Nữ Cơ Tầm.
Cho nên, hắn chỉ có thể đợi ở đây mà thôi.
Hắn có thể cảm nhận được rằng mấy người kia đã sắp đi ra rồi, tất cả mọi chuyện như thế nào chỉ cần gặp là biết.
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nghĩ xem ai sẽ là người đi ra đầu tiên.
Rất nhanh đã có người đi ra.
Người đầu tiên đi ra ngoài lại là một thanh niên 20 tuổi, không ai biết cả, nhị giai?
Điều này không khỏi khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau đó, có hai vị nam tử tứ giai đi ra, bước chân đồng bộ với nhau, sự ăn ý ẩn hiện như có như không.
Không đủ để gây sợ hãi.
Sau đó là một thanh niên tam giai, trên người có khí tức Đại Đạo, người này có chút không tầm thường, bên cạnh hắn là một cường giả lục giai.
Cần phải xem trọng.
Ba người cuối cùng đi ra chính là Công chúa Mộc Nhiễm, Công chúa Mộc Ly và Hoàng tử Ninh Hỏa.
Không có Vương Nữ Cơ Tầm.
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay đang nắm chặt lấy tay ghế dựa của Tân hoàng cũng thả lỏng.
Nếu như nhìn thấy Vương Nữ xuất hiện, hắn sẽ lập tức đứng dậy hành lễ, để cho tất cả mọi người cùng nhau cung nghênh Vương Nữ.
Nhưng mà, Vương Nữ không có ở đây, vậy thì không cần phải để ý tới việc đó nữa.
Lúc Lục Thủy đi ra, phát hiện mình đang đứng ở một bên của quảng trường, đối diện hắn là một người nam tử vô cùng uy nghiêm.
Xung quanh có vô số người, ánh mắt đều tập trung ở trên người bọn họ.
Nhưng mà, điều khiến cho Lục Thủy cảm thấy có chút bất ngờ, chính là những người này giống như đều đang thở phào nhẹ nhõm.
Cũng chẳng biết là bọn họ đang thả lỏng cái gì nữa.
Người nhiều thật, xem ra đúng là đến để xem biểu diễn.
Người đứng ở phía trước chắc chắn là Tân hoàng, rất mạnh, nhưng mà phải cho đối phương cơ hội được lên tiếng.
Hiện tại hắn cần phải điều động tu vi, để bản thân có thể tới hạn độ kiếp bất cứ lúc nào.
Sau khi tới lục giai, không biết có thể khôi phục uy năng được tới cỡ nào, nhiều một tí thì thuận lợi hơn một tí.
Nhưng mà sau khi tới lục giai, điều quan trọng nhất đối với hắn, chính là có thể biết được khi nào có thể tiến vào thất giai.
Điều này rất quan trọng.
“Các ngươi đã biết tội chưa?”
Giọng nói rất lớn truyền từ trên cao xuống, là giọng nói của Tân hoàng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ, xem cách Tân hoàng thẩm phán.
Trong đám người, cha của Mộc Nhiễm nhìn nhóm người của Mộc Nhiễm, phát hiện ba đứa con của mình đều rất khẩn trương.
“Xem ra là làm sai thật rồi.”
Cha của Mộc Nhiễm lắc đầu.
Đầu tóc của hắn bạc trắng, hiện tại trong mắt chỉ còn lại sự mỏi mệt.
“Tân hoàng sẽ thẩm phán như thế nào? Ba đứa trẻ kia hình như rất sợ hãi, lại không dám mở miệng nói chuyện.”
Mẹ của Mộc Nhiễm là một mỹ phụ trung niên, bây giờ nhìn nàng cũng rất tiều tụy.
Ba đứa con của nàng đều đang ở trong đó.
Đúng vậy, ba người Mộc Nhiễm hiện tại đúng là rất sợ hãi.
Bọn họ không biết Tân hoàng sẽ nói như thế nào, nếu như chọc phải vị tiền bối này, như thế sẽ rất nguy hiểm.
Do dự một chút, Mộc Nhiễm mới nói:
“Hoàng, không phải như người nghĩ đâu, vị tiền bối này không hề có chút ác ý nào cả.”
“Nói linh tinh.”
Tân hoàng khẽ quát, đánh gãy lời nói của Mộc Nhiễm, sau đó lườm mắt nhìn Lục Thủy:
“Một người nhị giai mà cũng dám xưng là tiền bối? Dám đàm luận vĩ đại?
Minh Thổ vô tri, Hoàng tộc Tịnh Thổ cũng vô tri à?
Thân là Hoàng tộc, lại kết bạn đi cùng với Minh Thổ, dẫn người ngoài vào trong Tịnh Thổ, tiến vào trong Hoàng cung, quấy nhiễu tiên tổ.
Mộc Nhiễm, tội của ngươi rất nặng.”
Mộc Nhiễm kinh hãi, không biết phải giải thích như thế nào.
Tân hoàng không quan tâm tới Mộc Nhiễm nữa, nhìn về phía Lục Thủy:
“Người ngoài, ngươi có tư cách gì mà tiến vào tổ địa của ta?”
“Chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói của Lục Thủy đột nhiên vang lên.
Lời của hắn khiến cho mọi người không thể nào hiểu được, khiến cho Tân hoàng không khỏi nhíu mày:
“Người ngoài, ta đang thẩm vấn người, trả lời câu hỏi của ta.”
Ngay lúc này, lực lượng cường đại của Tân hoàng lập tức được phóng thích ra ngoài, tất cả mọi người đều có thể biết được rằng Tân hoàng đang tức giận.
Muốn trực tiếp dùng sức mạnh để trấn áp tên người ngoài này.
Chân Võ và Chân Linh chuẩn bị ra tay.
Dù không phải là đối thủ của hắn đi nữa.
Sơ Vũ chau mày, muốn dùng sức mạnh?
Bọn họ không muốn sống nữa à?
“Người của các ngươi đúng là rất can đảm.”
Sơ Vũ nói với bọn người Mộc Nhiễm.
Ba người không biết phải nói gì.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ không biết phải chứng minh như thế nào cả.
“Không phối hợp với hắn, chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”
Sơ Vũ vỗ lên bả vai của Danh Dữ Trọng.
Danh Dữ Trọng gật đầu, trong lòng hắn hiểu rõ.
Mặc dù, có một chút vấn đề khó có thể mở miệng, nhưng mà chỉ cần phối hợp với hắn, mới có thể đi lên con đường vô địch.
Đương nhiên là khi không có vị tiền bối này ở đó, thì hắn mới dám xưng là vô địch.
Hắn nắm chặt bội kiếm ở bên hông, duy trì dáng vẻ đẹp trai của mình.
“Ngươi đang thẩm phán ta?”
Lục Thủy nhìn khí thế của đối phương.
“Có gì mà không thể?”
Tân hoàng nhíu mày, đối phương vậy mà lại không bị khí thế của hắn trấn áp.
Lục Thủy đứng yên tại chỗ, giọng nói của hắn không tính là lớn, thế nhưng lại truyền đi khắp quảng trường, truyền vào trong tai của tất cả mọi người:
“Không, ta chỉ là muốn để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút mà thôi.
Thẩm phán, thật sự.”
Oanh!!!
Hắn vừa dứt lời, thiên địa liền xuất hiện kinh lôi.
Khí tức của Lục Thủy cũng lập tức khuếch tán.
Tịnh Thổ e sợ, thiên địa oanh tạc, vạn vật run rẩy.
Trên bầu trời vô tận kia, kiếp vân đang tụ lại.
Mây đen kéo tới, sấm sét tàn phá không trung một cách bừa bãi, nó như muốn hủy diệt đi Tịnh Thổ.