Thiên địa cộng chủ 1
Trời đất ầm vang.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một khí tức kinh khủng từ trên trời giáng xuống.
Trấn áp Tịnh Thổ.
Kiếp vân như vòng xoáy, hội tụ trên không.
Kiếp vân đáng sợ khiến cho bọn hắn cảm thấy bầu trời như sắp thủng một lỗ.
Sấm sét như rồng rắn, tàn phá bừa bãi trên tầng mây.
Bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống.
Mà những tia sét này đều mang theo khí tức kinh khủng, dường như chỉ cần dính vào, sẽ lập tức bị hủy diệt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Biến hóa bất thình lình khiến Tân Hoàng giật mình sững người.
Thiên, thiên kiếp?
Giờ phút này, không chỉ có hắn, dường như cả Tịnh Thổ đều đang run rẩy.
Thế giới giống như đang đối mặt với tận thế.
Có thể hủy hoại toàn bộ Tịnh Thổ chỉ trong chốc lát.
Tất cả hoàng tộc đều cảm nhận được Tịnh Thổ đang hoảng sợ, đại khủng bố giáng xuống, không ai có thể chạy thoát.
“Rút lui!”
Tân Hoàng đứng lên, trước tiên ra lệnh cho tất cả mọi người rút lui.
Người này muốn kéo tất cả mọi người cùng độ kiếp.
Điên rồi, điên thật rồi.
Đây là muốn đồng quy vu tận sao?
Đối mặt với thiên kiếp đáng sợ này, ở đây không có ai bình tĩnh nổi, không ai là không sợ hãi.
“Ngoại nhân, mau dừng lại, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Ngươi đây là đang tự sát.” Tân Hoàng lập tức nói.
Hắn cũng có ý định động thủ, nếu như đối phương không dừng lại, chỉ có thể giết chết đối phương.
Nhưng.
Khiến hắn ngoài ý muốn chính là, ở đây, không một ai rút lui.
Vì sao?
Vì sao không rút lui?
Thiên kiếp kinh khủng kia đã bắt đầu thành hình, vì sao không rút lui?
Chờ chết sao?
“Sao không rút lui?” Tân Hoàng lập tức hỏi.
“Bởi vì, bọn hắn không rút lui được.” Giọng nói bình tĩnh của Lục Thủy vang lên.
Giờ phút này, Tân Hoàng nhìn thấy.
Trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như vừa xảy ra chuyện gì không thể tin nổi vậy.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tân Hoàng muốn rời đi chỗ này, nhìn xem rốt cuộc vì sao những người kia không rút lui.
Chẳng qua lúc hắn muốn động, trên bầu trời đột nhiên có cái gì khóa chặt lấy hắn, giống như một ánh mắt.
Ánh mắt vô thượng.
Trong ánh mắt đó ẩn chứa một ý tứ rất đơn giản.
Không được phép nhúc nhích.
Giờ phút này, sự khủng bố vô tận tràn vào thân thể hắn, lấp đầy tâm hắn.
Có chuyện gì vậy?
Hắn không thể nào hiểu được.
Rõ ràng chỉ là có người độ kiếp, tại sao lại xuất hiện thứ đồ kinh khủng này?
Căn bản không cho người ta cơ hội rời đi, hơn nữa, đối phương cũng đã nói rõ.
Bởi vì bọn hắn không rút lui được.
Cái này…
Người này đã làm gì?
Tại sao hắn lại biết?
Rốt cuộc là thiên kiếp cấp bậc gì mới có thể kinh khủng như vậy?
Hắn nhìn về phía chân trời, nhìn vòng xoáy tối đen kia, bên trong có đủ lôi kiếp để hủy diệt thế giới.
Nhưng bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn biết đây là thiên kiếp của giai mấy.
Nhìn loại thiên kiếp khủng bố này, đừng nói là mấy người Sơ Vũ, ngay cả Chân Võ Chân Linh cũng sinh lòng e ngại.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy Thiếu gia trong thiên kiếp.
Mấy người Mộc Nhiễm cũng giống vậy, trong lòng bọn họ đều đã sợ đến không chịu nổi.
Thiên kiếp, dù có thế nào bọn nàng cũng chưa từng nghĩ đến, vị kia lại độ kiếp ở chỗ này.
Hơn nữa, đây là thứ thiên kiếp kinh khủng gì chứ?
Cha của Mộc Nhiễm nhìn về phía chân trời, bọn hắn đang chờ đợi, chờ đợi MBA của thiên kiếp xuất hiện.
Một giây sau.
Thiên kiếp thành hình, MBA được công bố.
Tất cả mọi người đều nhận được MBA từ thiên kiếp: Thiên kiếp Lục giai, Thẩm Phán Của Vương.
Tân Hoàng nhìn thiên kiếp trên trời, thiên kiếp bất kỳ lúc nào cũng có thể hủy diệt toàn bộ Tịnh Thổ này, có chút khó mà tin nổi, gạt người à?
Thiên kiếp Lục giai?
Thiên kiếp cấp bậc này mà lại là thiên kiếp Lục giai?
Là do bọn hắn sao?
Trực giác nói cho hắn biết không phải như thế.
Bọn hắn cũng không có loại cảm giác này, thế nhưng nếu như không phải, một Lục giai sao có thể có loại thiên kiếp quy mô như này được?
Không thể nào.
Tất cả mọi người đều không tin thiên kiếp của Lục giai lại có thể khủng bố như vậy.
Nhưng càng khiến cho bọn hắn không thể hiểu được chính là, tên của thiên kiếp.
Thẩm Phán Của Vương.
Ai là Vương, thẩm phán ai?
Ầm!
Ngay lúc bọn hắn còn đang hoảng sợ, thiên kiếp tới.
Sấm sét vô tận như Ngân Hà hạ xuống chín tầng trời.
Vạn vật nhường đường, chúng sinh cúi đầu.
Khí tức vô thượng, chân ý hủy diệt quét sạch tất cả mọi người.
Giờ phút này.
Tất cả đều có một loại cảm giác không hiểu nổi, giống như có một vị tồn tại vĩ đại sắp giáng lâm.
Sấm sét đánh xuống đất, không đánh vào người độ kiếp, mà là hội tụ dưới chân hắn, nâng người kia lên, lập thành đài cao giữa đất trời.
Vị độ kiếp kia trực tiếp bị nâng lên giữa không trung, đứng ở vị trí tất cả mọi người đều phải ngước cổ nhìn lên.
Sau đó, sấm sét vô tận vẫn tiếp tục chồng chất, tạo ra một đài cao rộng lớn cho người kia.
Mấy người Chân Võ được đưa sang một bên, không ai có thể sánh bằng Lục Thủy.
Sau đó, sấm sét tràn vào càng nhanh hơn.
Sét lấy đài cao làm trung tâm, bắt đầu lan rộng, giống như một bức tường cao bao quanh tất cả mọi người.
Toàn bộ hoàng cung Tịnh Thổ, tất cả người tụ tập tới, đều bị bức tường cao tạo nên từ sét bao vây.
Tất cả những người chứng kiến cảnh này, đầu óc đều trống rỗng.
Ầm ầm!
Bốn tia sét lớn đánh xuống từ trên trời, rơi xuống bên ngoài tường cao, ngưng tụ ra bốn vị chiến sĩ Lôi Đình đỉnh thiên lập địa.
Bọn hắn nhìn chúng sinh bên trong tường cao, giống như bốn vị sát thần tới chấp hành sát lệnh.
Một một người đều mang theo khí tức thần phạt.
Sấm sét từ trên chín tầng mây như Ngân Hà rơi xuống, như cành lá vươn dài, hóa, thành vô số tia sét đánh xuống tường cao, hình thành vô số chiến sĩ, bọn hắn đứng đó, cầm thương đứng đó.
Giám sát bốn phía.
Sức mạnh mang tính hủy diệt lại lần nữa gia tăng, đè ép khiến cho tất cả những người bên trong tường cao đều không thể động đậy, không thể mở miệng.
Ầm ầm!!
Giờ phút này, kiếp vân vô tận trực tiếp tách ra.
Gào!
Tiếng gầm vang vọng từ trong kiếp vân.
Giống như có vô số hung thú Hoang Cổ đang phá vỡ giam cầm bên trong kiếp vân, phóng xuống nhân thế.
Âm thanh vang vọng, mặt đất rung động.
Vạn vật chấn động.
Giờ phút này, mười hung thú Hoang Cổ lao ra từ trong kiếp vân, hình thù khác nhau, vô cùng cường đại.
Trong số đó có hai con đáp xuống đài cao chỗ Lục Thủy, quỳ lạy sau lưng Lục Thủy, hóa thành vương tọa.
Còn tám con còn lại bay giữa không trung, trấn giữ tám hướng.
Thiên định bát phương, vạn cổ sinh linh.
Tất cả thành viên đã tề tụ, giờ phút này, tứ đại chiến tướng, bát đại hung thú, vô số chiến sĩ, đồng thời hướng về phía đài cao.
Soạt một tiếng, một chân quỳ xuống.
Cung kính không gì sánh được.
Dường như đang mời vương thượng quay về vương tọa.
Đến tận lúc này, Lục Thủy mới ngồi xuống.
Hung thú biến thành vương tọa đã che chắn hắn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Vương thượng ngồi xuống, khí thế thiên kiếp trùng thiên.
Thẩm phán bắt đầu.
Giọng nói của Lục Thủy bắt đầu vang lên:
“Thẩm phán bắt đầu.”
“Chủ đề thẩm phán, quyết định xem bản tọa có tội hay không.”
Giọng nói vang vọng khắp tứ phương, chấn động lòng người.
Âm thanh như có thể xuyên thấu tất cả, có thể khiến chúng sinh tan rã, có thể đánh tan ý chí tất cả mọi người.
Cái chết dường như đã do âm thanh này định đoạt.
Tân Hoàng nhìn một màn này, hắn há hốc miệng, không thể tự khống chế nổi.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ biết được bản thân đã nhìn thấy cái gì.
Cũng không thể lý giải tại sao mình lại thấy cảnh này.
Thiên kiếp.
Sao lại là như này?
Thiên kiếp có thể hủy diệt tất cả, vì sao lại trở thành như này.
Tại sao phải thần phục dưới chân người này.
Điều này là không thể, vô số năm kinh nghiệm nói cho hắn biết, điều này là không thể.
Thế nhưng, hắn đang tận mắt chứng kiến.
Ai có thể phản bác được?