Thiên địa cộng chủ 2
Lúc này, hắn nghĩ tới lời nói của Mộc Nhiễm, tồn tại vĩ đại.
Thiên địa e sợ, vạn vật run rẩy.
Thiên địa cộng chủ.
Hắn đã chọc phải tồn tại vô thượng.
Thiên kiếp Thẩm Phán Của Vương chính là nghênh tiếp vị độ kiếp kia.
Hắn chính là Vương.
Tân Hoàng nghĩ tới những thứ này thì không còn dũng khí đứng thẳng, áp lực của trời đất đè lên hắn, cuối cùng phịch một tiếng, hắn quỳ rạp xuống đất.
Tân Hoàng quỳ xuống, tất cả mọi người cũng không thể chống đỡ nổi thêm nữa, cùng nhau quỳ xuống theo.
Cái này đã vượt ra khỏi nhận biết của bọn hắn.
Tất cả đều giống như trong huyền thoại vậy, nhưng lại xảy ra ngay trước mắt bọn hắn.
Thẩm phán lần này, có thể khiến Tịnh Thổ hủy diệt.
Bọn hắn ngay cả đứng lên cũng không thể, còn phản kháng thế nào?
Cha mẹ Mộc Nhiễm cũng quỳ xuống.
Hóa ra, Mộc Nhiễm đã đúng.
Khó trách, khó trách lại liều chết mang người này vào đây, nếu như người này đánh vào…
Tịnh Thổ đã không còn.
Mấy người Mộc Nhiễm cũng hoảng sợ chứng kiến tất cả, bọn hắn đã được đưa sang một bên, ở trên tường cao.
Nàng nhìn Danh Dữ Trọng một chút, lúc này, Danh Dữ Trọng cũng đang hoảng sợ.
Đây không phải là nhân loại đã xuất hiện khi vị kia giết thủ hạ của điện chủ Sát Ngấn sao?
Người kia đã lật độ nhận thức của bọn hắn, lật đổ toàn bộ nhân loại.
Hóa ra chính là vị tiền bối này.
Là bọn hắn đã đánh giá thấp vị tiền bối này.
Sớm biết, lúc gặp mặt nên quỳ xuống hành lễ.
Thật là đáng sợ.
Đây không còn là ảo giác nữa, mà là tâm ma.
Thế giới bên ngoài, thật là đáng sợ đến cùng cực.
Sơ Vũ hoảng sợ nhìn, đây căn bản không nằm trong nhận thức của hắn.
Thiên kiếp đang làm gì vậy?
Đùi này của mình rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Giờ phút này, hắn đã có thể hiểu được vì sao ông chú bảo vệ không dám gặp đùi, hóa ra càng hiểu rõ đùi, càng nhận ra chênh lệch lớn tới mức nào, càng khiến cho người ta hoảng sợ.
Chân Võ Chân Linh quan sát, không nói gì.
Lần thứ ba.
Đây là lần thứ ba bọn hắn nhìn thấy Thiếu gia độ kiếp.
Một lần lại một lần, càng chấn động hơn.
Dường như Thiếu gia thiếu cái gì, thiên kiếp sẽ mang tới cái đó.
Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng rốt cuộc là đã sinh ra Thiếu gia thế nào vậy?
Đây cũng quá kinh khủng rồi.
Lục Thủy ngồi trên vương tọa, nhìn phía dưới, quan sát từng người của Tịnh Thổ đang quỳ gối trong tường cao.
Hắn đương nhiên không có ý định động thủ với bọn hắn.
Thiên kiếp cũng không khóa chặt bọn hắn.
Nếu đối phương muốn phán quyết, hắn liền giúp đối phương tạo ra một quang cảnh thích hợp cho việc thẩm phán.
“Kể rõ tội danh của bản tọa một lần nữa đi.” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Bọn hắn nào dám.
“Tiền bối, chúng ta là có mắt không tròng.” Tân Hoàng quỳ trên mặt đất, giọng nói hơi run rẩy:
“Vãn bối mạo phạm, nguyện một mình gánh chịu, xin tiền bối thứ tội.”
Lục Thủy cúi đầu, khẽ nói:
“Bản tọa tiến vào Tịnh Thổ, có tội?”
“Vô tội.” Tân Hoàng lập tức trả lời.
“Bản tọa đi vào hoàng cung, có tội?”
“Vô tội.”
“Bản tọa gặp Cơ Tầm, hỏi vài điều chưa rõ, có tội?”
“Vô tội.”
“Người đi cùng bản tọa, có tội?”
“Vô tội.”
“Vậy bản tọa có thể bình yên rời đi chưa?”
“Là tự do của tiền bối.”
Tân Hoàng sợ hãi, sợ hắn sẽ trả lời sai cái gì.
Hắn có một loại cảm giác, thiên kiếp đang theo dõi hắn, chỉ cần hắn trả lời sai, sẽ lập tức tan thành tro bụi.
“Vậy thẩm phán kết thúc được rồi chứ?” Lục Thủy dựa vào phía sau.
Hắn lúc này, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Vâng.” Tân Hoàng quỳ trên mặt đất.
“Vậy bản tọa đã được tính là thả ra vô tội chưa?” Lục Thủy lại hỏi một lần nữa.
“Tiền bối thứ tội.” Tân Hoàng sợ hãi.
Cái này như là đang hỏi hắn, có thể giết hắn hay không.
Lục Thủy không để ý đến Tân Hoàng, mà quay đầu nhìn sang chỗ Danh Dữ Trọng.
“Minh Thổ Thiên Vũ, Danh Dữ Trọng.” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Danh Dữ Trọng giật thót người.
Hắn không biết vì sao vị tồn tại kinh khủng này lại đột nhiên gọi tên hắn.
Lúc đầu chỉ là muốn liếc nhìn một cái, nhưng thiên kiếp lại tạo thành một con đường trước mặt hắn.
Ý tứ rất rõ ràng.
Hắn phải đi qua.
Có thể, nhưng đi thế nào đây?
Hắn run chân, không đi được.
Sơ Vũ vỗ vỗ khí tức đại đạo trên người, để nó rơi trên người Danh Dữ Trọng.
Được rồi, chỉ có thể giúp đến như vậy.
Danh Dữ Trọng cảm động nhìn Sơ Vũ.
Cảm tạ đạo sư Nhân Tộc đã đưa hắn lên đường.
Chân Võ Chân Linh: “...”
Có cảm giác Danh Dữ Trọng đang khóc rất thương tâm.
Có điều khí tức đại đạo cũng có thể phủi đi sao?
Lúc này, Minh Thổ Thiên Vũ, Danh Dữ Trọng đang run run rẩy rẩy đi về phía trước.
Cuối cùng dừng giữa không trung, nhìn về phía Lục Thủy.
Hắn muốn quỳ xuống, nhưng không điều khiển được thân thể.
Không thể quỳ xuống, hắn không dám nhìn Lục Thủy, dường như chỉ nhìn một chút thôi cũng đủ khiến hắn sụp đổ.
Giờ phút này, Danh Dữ Trọng xuất hiện ở giữa trời, có người khẽ ngẩng đầu thì thấy được Danh Dữ Trọng đang đứng đó.
Áp lực cực lớn khiến hắn không cách nào đứng thẳng được.
Dám đứng ở đó đã đủ để thể hiện dũng khí trong hắn.
Khiến cho người ta kính sợ.
Lục Thủy tựa người lên vương tọa, nhìn Danh Dữ Trọng, khẽ nói:
“Các hạ rất mạnh, cả cuộc đời bản tọa ít thấy người như vậy.”
Giọng nói của Lục Thủy vang lên, truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Khiến lòng vô số người dậy sóng.
Mà Danh Dữ Trọng nghe được câu này thì giật thót, chân hắn trực tiếp trở nên mềm oặt, quỳ trước Lục Thủy.
Câu nói này, hắn không gánh nổi.
Ầm ầm!
Giữa trời đất, vô số sấm sét lao về phía Danh Dữ Trọng, trực tiếp đánh hắn đến há hốc mồm.
Dường như đang dạy dỗ người này.
Lần sau có rảnh sẽ còn đánh tiếp.
Xong, cả đời này đều xong rồi.
Danh Dữ Trọng đắng chát trong lòng.
Nếu hắn biết Lục Thủy kinh khủng như vậy, hắn nào dám nói câu này, này là tự tìm chết mà.
Trời đất không dung.
Lục Thủy phất phất tay, đưa tiễn Danh Dữ Trọng.
Hắn đứng lên nhìn về phía Tân Hoàng:
“Nếu bản tọa vô tội, vậy bản tọa muốn rời khỏi đây, ngươi muốn cản cũng không được.”
Giờ phút này, Tân Hoàng nằm rạp trên mặt đất, giọng nói cung kính:
“Cung tiễn tiền bối.”
“Cung tiễn tiền bối.” Toàn bộ người bên trong tường cao đều lấy dũng khí, hô to câu nói này.
Lục Thủy không nói gì thêm.
Nếu không có cơm ăn, hắn không cần thiết phải ở lại.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên.
Hung thú, chiến tướng, chiến sĩ, tường cao, tất cả đều hóa thành sét, sau đó trở về trời.
Bóng dáng Lục Thủy cũng biến mất.
Cùng biến mất theo còn có Chân Võ Chân Linh và Sơ Vũ.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên đài cao.
Bọn hắn tận mất thấy sấm sét trở về trời, thấy kiếp vân yên lặng tản ra.
Đây chính là truyền kỳ, đây chính là thần thoại.
Không thể nào phản bác, không thể nào hiểu được.
Kỳ tích giữa trời đất.
Đời này kiếp này, có lẽ không thể nhìn thấy lần nữa.
May mắn và bất hạnh, đều do bọn hắn chiếm giữ.
Nhưng tóm lại là may mắn.
Bởi vì bọn hắn còn sống.
Giữa loại kỳ tích thần thoại này, vẫn còn sống tiếp.
Tân Hoàng cảm thấy mình may mắn tới cỡ nào mới chưa đi vào bắt người, may mắn tới cỡ nào mới tự mở ra thẩm phán chứ không trực tiếp định tội.
Nếu không…
Hậu quả khó mà đoán trước được.
‘Ngôi vị Hoàng này, làm quá mệt mỏi.’