Thiên địa cộng chủ 3
“Tiểu thư, Tiểu Băng hình như bị bệnh.”
Sáng sớm, Đinh Lương thấy Mộ Tuyết đi ra, trước tiên nói về tình huống của Băng Phượng.
Nàng vừa vặn đang định tìm người liên quan.
Có điều Tiểu thư đã dậy, nàng tự nhiên phải nói.
Mộ Tuyết ngáp một cái, tối qua ngủ không ngon.
Lục Thủy đã rời đi nhiều ngày.
Mặc dù cảm thấy bình thường, nhưng ai biết bao giờ Lục Thủy mới trở về?
Còn không về nữa, nàng sẽ qua đó.
Rời đi nhiều ngày như vậy, không hề có chút tin tức nào.
Khiến vợ cả đau khổ thương nhớ, phải ghi sổ.
Đợi lát nữa rồi tưới hoa sau.
Sau khi ghi sổ, Mộ Tuyết mới phản ứng được, hình như Đinh Lương nói Băng Phương có vấn đề gì.
Đinh Lương vẫn đứng bên cạnh nàng, không dám lên tiếng.
Tiểu thư lại bị bệnh.
Tưới hoa trong đêm là một chuyện, bây giờ động một chút là lấy sổ ra, không biết ghi cái gì.
Tâm tư của Tiểu thư chắc chắn là đang cuộn sóng dâng trào.
Mà trên ngọn sóng, khẳng định là Lục Thiếu gia.
“Bệnh gì?” Mộ Tuyết nhìn Băng Phượng ở một bên, tò mò hỏi.
Dưới tình huống bình thường, Băng Phượng sẽ không bị bệnh.
Thần Thú, dù có giày vò thế nào cũng sẽ không sinh bệnh.
“Không biết, giống như là đau bụng, đêm qua vẫn còn rất tốt.” Đinh Lương ở một bên nói.
Nàng cũng chỉ đoán đại khái, không biết cụ thể.
Dù sao thì nàng cũng cho Băng Phượng ăn.
Kiến thức liên quan tới Băng Phượng, nàng biết không nhiều.
Nhưng dù gì cũng có học qua.
Dù sao thì Băng Phượng cũng là do nàng cho ăn.
Mộ Tuyết đi tới trước Băng Phượng, lúc này, Băng Phượng đang nằm rạp trên mặt đất, một mắt nhìn Mộ Tuyết.
Dường như đang nói nó rất khó chịu.
Mộ Tuyết sờ lên bụng của Băng Phượng, phát hiện không phải là do ăn no.
Nàng mặc dù không chăm sóc Băng Phượng nhiều, nhưng cũng biết Băng Phượng tương đối thích ăn cái gì, rất dễ đầy bụng.
Cũng may Đinh Lương cũng không cho ăn quá nhiều.
Có điều mới trở về chưa bao lâu, Băng Phương lại béo lên một vòng.
Gầy chút thì tối hơn.
Chờ đến khi nó hiểu ra, khả năng đã tương đối trễ.
“Hôm qua đã cho nó ăn cái gì?” Mộ Tuyết hỏi.
Nàng tuy thế nhưng có thể nuôi Băng Phượng.
Kiếp trước khi mẹ đưa Băng Phượng cho nàng, nàng đã làm rất rất nhiều bài tập.
Nuôi Băng Phượng đến trắng trắng mập mập, về sau có một hôm bị Lục Thủy bắt đi nướng.
Cũng may không có quen.
“Đồ ăn bình thường, còn có chút điểm tâm Tiểu thư không ăn.” Đinh Lương trả lời.
Mộ Tuyết suy tư một chút, hiếu kỳ hỏi:
“Điểm tâm vị hoa nhài Kỳ Khê mang tới hôm qua có cho nó ăn không?”
Đinh Lương suy nghĩ một chút, nói:
“Hình như Trà Trà Tiểu thư có cho Tiểu Băng ăn.”
Tối hôm qua Trà Trà Tiểu thư cứ nhất định phải phân cao thấp với Băng Phượng, sau đó còn dùng điểm tâm diễu võ giương oai.
Nửa chừng bị Băng Phượng đoạt.
“Vậy thì bình thường.” Mộ Tuyết đi tới trước bàn đá, nói:
“Đi lấy hai cái chén, cùng một ít nước mang tới đây.
Cả một chút Khô Diệp Thảo nữa.”
“Khô Diệp Thảo?” Đây là cỏ độc.
Độc tính không mạnh, nhưng cũng không yếu.
Lúc cỏ tươi còn đỡ, sau khi qua xử lý, độc tính sẽ càng mạnh hơn.
“Tiểu thư muốn loại còn tươi sao?” Đinh Lương hỏi.
“Loại đã qua xử lý.” Mộ Tuyết khẽ nói.
“Vâng.” Đinh Lương đáp một tiếng, lập tức đi chuẩn bị đồ.
Đinh Lương đi chuẩn bị đồ, Mộ Tuyết liền ra lấy điện thoại, nàng đang nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Lục Thủy hay không.
‘Vì sao Lục Thủy không thể chủ động nhắn tin cho ta chứ? Lần nào cũng là ta chủ động gửi.’
‘Ừm, ghi lại chút, về sau thuận tiện hỏi hỏi.’
Kiếp trước, nàng và Lục Thủy đều không tách nhau ra.
Gần như là không.
Nhiều lắm là lúc bế quan thì tách nhau ra.
Kiếp này, động chút là lại chia cách mấy ngày.
Lục Thủy kiếp này rất bận bịu.
‘Động tác của tam đại thế lực đều rất lớn, vị ở hải vực Không Minh kia có vẻ như cũng đang chờ cơ hội.’
Đây đều là nàng nghe được từ Chưởng môn Thiên Nữ Tông.
Gần đây Thiên Nữ Tông ngược lại không có vấn đề gì.
Hải vực Không Minh cũng tương đối yên tĩnh, cho nên nàng không cần làm cái gì.
An tâm chờ Lục Thủy trở về, nấu ăn cho Lục Thủy là được.
Sao Lục Thủy vẫn còn chưa trở lại.
Mộ Tuyết một tay tựa trên bàn, một tay chống cằm.
Nàng đang tự hỏi.
‘Chờ Lục Thủy trở về, nên cắn chỗ nào thì tốt đây?’
“Tiểu thư, Tiểu thư?” Giọng nói của Đinh Lương vang lên.
Mộ Tuyết lúc này mới lấy lại tinh thần.
Hóa ra Đinh Lương đã mang đồ tới.
Suy nghĩ quá nhập tâm.
“Đều mang đến hết rồi?” Mộ Tuyết hỏi.
“Đây là chén, đây là nước, đây là Khô Diệp Thảo.” Đinh Lương bày đồ ra trước mặt Mộ Tuyết.
Sau đó lấy điểm tâm ra nói:
“Tiểu thư có thể ăn điểm tâm.”
Mộ Tuyết cầm miếng điểm tâm bỏ vào bụng, sau đó liền bắt đầu đem nước đổ vào chén.
Tiếp đó, lấy một ít Khô Diệp Thảo cho vào trong chén.
Để Khô Diệp Thảo hòa vào trong nước.
Khô Diệp Thảo có lá cây, cho nên Mộ Tuyết chỉ dùng lá cây.
Nhìn như lá pha trà.
“Tiểu thư, đây là để cho Tiểu Băng uống sao?” Đinh Lương tò mò hỏi.
“Ừ.” Mộ Tuyết nhẹ giọng giải thích:
“Tiểu Băng không thể ăn được món điểm tâm vị hoa nhài dì Lê Âm đưa tới.
Cho nên phải uống cái này.
Uống hai chén, hẳn là sẽ tốt lên.”
Chuyện này kiếp trước đã từng xảy ra, về phần tại sao, Mộ Tuyết không biết.
Dù sao thì cũng là do Nhị Trưởng lão nói.
Ăn những món điểm tâm khác đều vô sự, chỉ có vị hoa nhài là có vấn đề.
Ăn hoa nhài không cũng không có việc gì.
Cho nên, ở giữa là do cái gì dẫn đến điểm tâm hoa nhài có độc, cũng không ai biết.
“Chờ một lát thì mang cho Tiểu Băng uống.” Mộ Tuyết bàn giao.
Đinh Lương đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Mặc dù nàng không biết sao Tiểu thư lại biết, nhưng Tiểu thư trước kia dù sao cũng là thiên tài.
Mộ Tuyết không nhiều lời, yên lặng ăn điểm tâm.
Chỉ là lúc đang ăn, đột nhiên cửa ra vào bật mở, Đông Phương Trà Trà vô cùng lo lắng chạy tới.
Phía sau là Hương Dụ.
Vèo một tiếng.
Đông Phương Trà Trà chạy tới.
“Chi dâu, chị dâu, ta vừa phát hiện một chuyện lớn.”
Nói rồi, Đông Phương Trà Trà liền nhìn cái chén một chút, nhận ra nó là đặc biệt để dành cho nàng.
Sau đó bưng lên, uống một ngụm.
Mộ Tuyết: “...”
“Trà Trà Tiểu thư, cái này có độc.” Đinh Lương sốt ruột nói.
Độc tính còn không nhẹ.
Nghe thấy Đinh Lương nói, Đông Phương Trà Trà sững sờ.
Hương Dụ cũng cả kinh.
“Có độc?” Trà Trà hơi kinh ngạc.
Ai lại cho độc vào chén ăn cơm chứ?
Sau đó nhìn về phía chị dâu.
Mộ Tuyết gật gật đầu:
“Thật sự có độc.”
Hương Dụ bị dọa sợ.
Đông Phương Trà Trà cũng bị dọa sợ.
Sau đó không nói hai lời, lập tức cầm chén nước thứ hai lên.
Một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong, Trà Trà liền nhẹ nhàng thở phào.
“Tốt rồi, không sao.” Đông Phương Trà Trà một mặt tự tin.
“Trà Trà Tiểu thư, chén này cũng là độc dược.” Đinh Lương cố giải thích.
Chén này cũng không phải giải dược.
“Ta biết nha.” Trà Trà trừng mắt nói.
“Vậy sao Trà Trà Tiểu thư còn nói không có việc gì?” Hương Dụ cũng có chút lo lắng.
“Lấy độc trị độc nha.” Đông Phương Trà Trà nói, đây là lý luận của Hương Dụ.
Hương Dụ: “...”
Đinh Lương: “...”
Mộ Tuyết cạn lời.
Sau đó.
Đông Phương Trà Trà đột nhiên cảm thấy đầu mình hơi choáng, tiếp đó dần mất đi ý thức.
Xong, hôm nay còn chưa thả dê.
Phịch!
Hương Dụ đỡ lấy Đông Phương Trà Trà.
“Không cần lo lắng, với tu vi của Trà Trà, ngủ một giấc là được.
Trà Trà nói chuyện lớn là cái gì?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy câu nói này của Mộ Tuyết, Hương Dụ nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó giải thích:
“Sáng nay Trà Trà Tiểu thư đến Phong Sương Hà, ngoài ý muốn nhìn thấy một con đường ở dưới nước.
Trà Trà Tiểu thư nói đó là con đường dẫn đến Thần Vực.”
Hương Dụ thật ra hoàn toàn không hiểu Trà Trà Tiểu thư đang nói cái gì.
Nhưng mỗi lần đến Phong Sương Hà đều sẽ được nghe lời nói về thần.
Trà Trà Tiểu thư còn có một quyển sách thành thần.
Chỉ là đến giờ Trà Trà Tiểu thư vẫn chưa đọc hết.
Nàng nhìn còn không thể nhìn.
Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, là dẫn tới nơi ở của Chân Thần kia sao?
“Trước tiên đỡ Trà Trà đi nghỉ ngơi đi.” Mộ Tuyết nói.
Chân Thần Duy Nhất ở Lục gia, Đại Trưởng lão chắc chắn biết.
Thần Vực cũng không thể tùy tiện đến.
Lục Thủy đại khái cũng có hứng thú, đến lúc đó có thể để Lục Thủy dẫn các nàng đi.
Cũng có thể sẽ có chuyện gì đó.
Tùy tiện xâm nhập sẽ bị giam lại.