Đánh mặt 3
Trời đã tối, Lục Thủy một đường đi tới sân nhỏ của Mộ Tuyết.
Tay hắn cầm một thùng mì tôm, an tĩnh đứng trước sân nhỏ, nhìn Mộ Tuyết đang ngẩn người bên trong.
Mộ Tuyết đang một tay chống cằm bỗng cảm thấy cái gì, nhìn ra cửa viện.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vui vẻ lan tràn.
Là niềm vui sướng khi đang tương tư lại thấy người trong lòng.
Soạt một tiếng, Mộ Tuyết đứng lên.
Sau đó bước nhanh tới trước mặt Lục Thủy, nàng đứng đó, hơi ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, không nói gì.
Lục Thủy cũng nhìn Mộ Tuyết, vài ngày không gặp, nàng giống như đẹp hơn một chút.
Mộ Tuyết mới 19 tuổi, đẹp lên là chuyện đương nhiên.
Có điều cũng có thể xấu đi.
Đúng lúc này, Kỳ Khê và Đinh Lương bưng cơm tối đi tới sân nhỏ, chỉ là trong nháy mắt hai người nhìn thấy Lục Thủy.
Cả hai khẽ giật mình.
Tiếp đó lập tức lùi lại, tận đến chỗ rẽ.
Phía sau chỗ ngoặt.
“Cơm tối làm sao bây giờ?” Đinh Lương hỏi.
“Người trong phòng bếp hình như còn chưa ăn, hỏi bọn họ một chút.” Kỳ Khê nói.
Sau đó, hai người đi về phía phòng bếp.
Thiếu gia hôm nay trở về, Thiếu Phu nhân chưa ăn cơm hẳn là cũng không đói.
Đói bụng, Thiếu Phu nhân sẽ nấu đồ ăn khuya cho Thiếu gia ăn.
Dù sao cũng không thể quấy rầy.
Tình huống bên ngoài, Mộ Tuyết và Lục Thủy không biết, có điều hai người cũng không để ý.
Mộ Tuyết cúi đầu nhìn cái thùng trong tay Lục Thủy, tò mò hỏi:
“Lục Thiếu gia mang theo thùng mì tôm làm gì vậy?”
Nàng quả thật có chút tò mò tại sao Lục Thủy lại mang theo thùng mì tôm đến chỗ nàng.
“Đây là ta ngàn dặm xa xôi mua về cho Mộ Tiểu thư nếm thử.” Lục Thủy đưa thùng mì tôm ra, nói.
Mộ Tuyết nhận lấy, sau đó quan sát một chút:
“Đây không phải là do tiểu trấn Thu Vân sản xuất sao?”
“...” Lục Thủy bình tĩnh đáp lời:
“Là vậy sao?
Có thể là mỹ thực của tiểu trấn Thu Vân truyền ra ngoài, sau đó ta lại đi mua về.”
“Nói dối cũng không nghĩ trước.” Mộ Tuyết cầm thùng mì tôm đi vào trong, tùy ý nói:
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Không biết, ta đưa cho cô gái mập nhỏ một viên linh thạch.” Lục Thủy đáp.
“Nói dối cũng không kiên trì lâu một chút.” Mộ Tuyết quay đầu lườm Lục Thủy.
Lục Thủy cũng không để ý, dù sao cũng bị phát hiện rồi.
Mộ Tuyêt ngồi xuống cạnh bàn mở thùng mì tôm, cất kỹ gia vị, đẩy ra trước mặt Lục Thủy.
“Nước nóng.”
Soạt.
Lục Thủy vươn tay, sau đó có nước ngưng tụ trên tay hắn, tiếp đó, nhiệt độ nước lên cao, tận đến khi sôi lên.
Lúc này, Lục Thủy mới đổ nước vào mì tôm.
Mộ Tuyết úp mì tôm, cảm thấy hơi kỳ quái:
“Lục Thiếu gia sao lại chỉ mua một gói?”
Lục Thủy đang nghĩ nên dùng lí do gì để thoái thác thì tốt, chỉ là còn chưa kịp nói, Mộ Tuyết đã lên tiếng:
“Khó ăn thì Lục Thiếu gia tự ăn, ăn ngon thì để ta ăn một ít, tiện thể giảm béo, có đúng không?”
Lục Thủy: “...”
Thấy Lục Thủy không nói gì, Mộ Tuyết liền đứng lên, nàng xoay một vòng, hỏi Lục Thủy:
“Mập không?”
Mộ Tuyết mặc đồ thắt eo, cảm giác rất mảnh khảnh.
Không có chút dấu hiệu mập nào.
Nàng mặc tiên váy, mặc dù không nhìn thấy chân, nhưng nhìn thế nào cũng không giống mập.
“Nhìn rất đẹp.” Lục Thủy đáp.
Mộ Tuyết: “...”
Hừ!
Mộ Tuyết ngồi bên cạnh Lục Thủy, nhìn mì tôm, định thử một chút xem ăn có ngon hay không.
“Gần đây Lục Thiếu gia còn muốn ra ngoài nữa không?” Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy.
“Tạm thời thì không.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, giọng nói có chút nhẹ nhàng.
Quả thật không có chuyện gì đáng để hắn ra ngoài, rất nhiều chuyện còn chưa tới lúc.
Điều duy nhất cần phải ra ngoài chính là để kéo Chân Thần Duy Nhất đến nơi cuối cùng của biển.
Mang Mộ Tuyết theo thật ra cũng không thành vấn đề.
“Sắp tới sẽ bắt đầu phát thiệp mời, Lục Thiếu gia đã nghĩ kỹ xem muốn mời ai chưa?” Mộ Tuyết duỗi chân nói.
“Mộ Tiểu thư thì sao?” Lục Thủy cúi đầu nhìn đôi chân dài của Mộ Tuyết, nhưng chỉ nhìn thấy tiên váy.
Về người muốn mời, hắn hình như muốn mời rất nhiều người.
Thế lực bình thường, bọn hắn đều không cần mời.
Chủ yếu là mời một vài người mình quen biết, vài bằng hữu tới.
Mộ Tuyết dùng nĩa quấy quấy mì tôm, sau đó nhìn chân trời, dường như đang tự hỏi:
“Hình như cũng không có mấy người, có điều muốn ra ngoài cùng dì Đường đến vài chỗ.”
Đường gia hay một vài trưởng bối của cha nàng.
Nàng đều không biết.
Kiếp trước không hề động thân, lần này đi một chút.
Mang theo Nhã Nguyệt luyện tập chút.
“Đến lúc đó, ta sẽ tới Mộ gia đợi Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nói khẽ.
Có một số việc không thích hợp để hắn đi theo, nhưng hắn có thể tới Mộ gia chờ, vừa vặn muốn tìm cha vợ có việc.
“Lục Thiếu gia thì sao?” Mộ Tuyết ngửi ngửi mì tôm, rất thơm.
Cũng không biết ăn có ngon hay không.
“Hình như không có chỗ nào cần đi cùng cha mẹ.”
Con trai không dùng được, đương nhiên không ra ngoài là tốt nhất rồi.
“Có điều có nhiều chỗ muốn đến cùng Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nói.
Ví dụ như Xảo Vân Tông, Đông Phương gia.
Những chỗ khác thì không có.
Một bên nhà mẹ đẻ của mẹ hắn, một bên là nhà mẹ đẻ của bà nội hắn.
Trên nữa thì hắn không biết.
Hẳn là cũng không có.
Những người khác, tự hắn đi phát là được.
Dù sao cũng có một số chỗ hắn không biết phát thế nào, ví dụ như Lam Dạ Quốc.
Lần trước đã thông báo cho bọn họ, nhưng cuối cùng làm sao để đưa thiệp mời tới tay, vẫn là ẩn số.
Trừ khi để Cô Ảnh lão nhân đưa tới.
Đây là dễ nhất.
Mặc dù vấn đề không lớn, nhưng có thể tự đưa tới, thì vẫn nên tới.
Còn có Thiên Cơ lão nhân.
Cái này càng khó.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, cảm thấy đi cùng Lục Thủy chắc chắn sẽ bị trêu đùa.
Nhưng nghĩ lại, hẳn là không.
Đều là những trưởng bối tương đối nghiêm túc.
Không phải ai cũng giống như mẹ, biết cách trêu chọc người khác.
Hơn nữa mẹ cũng không có chị em gái nào, chỉ có một người anh trai.
Cha của Đông Phương Trà Trà cũng là người tương đối nghiêm túc.
Đại khái vậy đi.
“Lục Thiếu gia, cái này phải úp bao nhiêu lâu?”
Hắn nhìn hộp mì tôm trước mặt Mộ Tuyết.
“Phía trên ghi ba phút.” Lục Thủy nói.
“Vậy chúng ta úp được bao lâu rồi?” Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy.
“4 phút 26 giây.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, sau đó gục đầu lên bả vai Lục Thủy, bất mãn nói:
“Lần sau nói láo thì nghĩ cho kỹ trước.”
Nói rồi, nàng liền gắp một gắp mì tôm đưa tới trước mặt Lục Thủy, nói:
“Lục Thiếu gia nếm thử trước đi.”
Không chần chừ, Lục Thủy há miệng ăn thử.
“Ăn ngon không?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy nuốt mì tôm xuống, sau đó mới hỏi.
“Không ăn nổi.” Lục Thủy nghiêm túc lắc đầu.
Mộ Tuyết có chút không tin, khó ăn như vậy sao?
Sau đó ăn thử một miếng.
Xì xụp~
Nhai nhai, nuốt xuống.
Tiếp đó, nàng đưa mì tôm cho Lục Thủy.
Lục Thủy nhận lấy mì tôm, vẻ mặt bình tĩnh:
“Đã nói khó ăn mà còn không tin, nhất định phải tự mình thử.”
“Ta muốn ăn đấy.” Mộ Tuyết trực tiếp giành lấy mì tôm, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Không để ý tới Lục Thủy.
Chỉ là lúc ăn, mái tóc dài có chút không nghe lời, rủ xuống, rơi vào trong hộp mì tôm.
Ngay lúc Mộ Tuyết muốn khiến mái tóc ngoan ngoãn, tay Lục Thủy bỗng giơ lên, kéo sợi tóc dài nghịch ngợm của Mộ Tuyết lên.
Không nói gì, Lục Thủy bắt đầu giúp Mộ Tuyết buộc một bím tóc nhỏ.
Nhìn Lục Thủy một chút, Mộ Tuyết tiếp tục ăn mì tôm.
Thật là khó ăn.
Lần này ăn giúp Lục Thủy, lần sau nói cái gì nàng cũng sẽ không ăn giúp nữa.
“Ăn không vào thì đừng ăn.” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
“Lục Thiếu gia có cảm động hay không? Về sau có phải nên về sớm một chút không?” Mộ Tuyết lắc đầu, bím tóc rơi xuống, để Lục Thủy tiếp tục buộc tóc cho nàng.