Vợ chồng 1
Giúp Mộ Tuyết thắt bím tóc xong, Lục Thủy liền rời khỏi sân nhỏ của Mộ Tuyết.
Về sân nhỏ của mình.
Nhìn như đã trở về, nhưng chưa được.
Đêm nay hắn còn phải qua đó.
Đây là ước định trước khi rời đi lần trước.
‘Không biết không qua thì có xảy ra chuyện gì không.’
Lục Thủy ngồi trong sân xem Thiên Địa Trận Văn, bắt đầu suy tư.
Trên lý thuyết, hắn cần phải đi tìm Mộ Tuyết, cho mình thêm một dấu răng để triệu hoán Nha Thần.
Trên thực tế, nếu đi, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu không đi…
Khả năng chỉ cần ba dấu răng là có thể triệu hoán Nha Thần thành công.
Ngày tiếp theo Nha Thần sẽ tới, thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Như vậy cũng coi là kiếm lời.
Đêm nay không đi.
Nhưng cần phải loại bỏ trực giác kia đi.
Cái mà không tấn thăng Thất giai thì cũng không thể có con, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Trực giác không nhất định là chuẩn, cần phải vả mặt trực giác.
Được rồi.
Đêm nay qua nhìn một chút, chỉ một thời gian ngắn nữa hẳn là có thể vả mặt trực giác được.
Vì để vả mặt trực giác, hắn đành phải từ bỏ việc triệu hoán Nha Thần sớm, nhưng như vậy, hắn thật ra sẽ thua thiệt.
Không nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy lại tiếp tục đọc Thiên Địa Trận Văn.
Tập trung tăng cao tu vi.
Mỗi ngày hắn đều đang mạnh hơn, Mộ Tuyết đã gần như ở đỉnh phong, tiến bộ đương nhiên không nhanh bằng hắn.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn đuổi kịp.
Treo Mộ Tuyết lên đánh sẽ không còn là giấc mơ nữa.
Chỉ là chưa đợi hắn xuất phát, Chân Võ đã tới trước.
Không cần nghĩ cũng biết, là đến đưa đồ.
Quả nhiên, Chân Võ đem một đống đồ tới đặt trước mặt Lục Thủy.
“Thiếu gia, tất cả đều ở đây, Thiếu gia nhìn xem có thiếu gì hay không.”
Rất nhiều người báo lên, có vài người thậm chí còn trực tiếp đem đồ tới Lục gia.
Nhất là loại vật như Thất Lân Long Ngâm Kiếm, Bất Diệt Tiên Kiếm.
Cầm mấy thứ này đúng là phỏng tay, thật sự là được đưa tới Lục gia ngay trong đêm.
Mua một cái kem ly mà Thiếu gia cũng mang loại đồ này đi thế chấp, khiến bọn hắn sợ đến đứng ngồi không yên, đêm đêm trằn trọc.
Lục Thủy nhìn Thất Lân Long Ngâm Kiếm, những cái khác thì không để ý.
Sau khi Lục Thủy gật đầu, Chân Võ liền lui ra ngoài.
Mấy thứ này Lục Thủy cũng không quá để ý.
Đêm nay còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để ý những cái khác.
Gần đây cũng không có việc gì cần hắn để ý, phần lớn chuyện đều đang trong trạng thái mơ hồ.
Tam đại thế lực, hòn đảo tách khỏi Mê Vụ Chi Đô, Mê Đô do Minh Nguyệt trông coi.
Cộng thêm sự đặc biệt của muội muội hắn.
Đều không có thay đổi rõ ràng gì.
Chỉ có thể chờ đợi.
Ngược lại, chuyện hôn lễ cần để ý tới nhiều.
Hơn tuần nữa là sẽ sang tháng 11.
Cách ngày thành hôn đã rất gần.
Hắn muốn tập trung chuẩn bị hôn lễ một chút, vừa vặn cho tam đại thế lực thời gian phát triển.
Xong xuôi thì lại xuất hiện, đi tìm bọn họ tâm sự.
Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.
Có điều đối với Dự Ngôn Thạch Bản, hắn không biết rõ ràng, nhưng muốn đối phó với muội muội của hắn là thật.
Lục Thủy thật ra có chút tò mò, nhất định phải ngăn cản muội muội của hắn sinh ra, là vì muội muội của hắn quá mạnh, sẽ phá hủy tam đại thế lực sao?
Xem ra muội muội không hề tầm thường.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đương nhiên sẽ không hỗ trợ, chuyện bên ngoài, hai người cơ bản đều mặc kệ.
Dù muội muội hắn có muốn thống nhất tu chân giới, dù có thất bại bỏ mình, bọn hắn cũng sẽ không ra tay.
Cuối cùng muội muội của hắn sẽ quay về Lục gia, hắn sẽ nói với nàng rằng, ngươi đã bị thời đại đào thải, không thể lại chúng tay vào chuyện ở tu chân giới.
Những người đi theo ngươi, anh đã an bài xong toàn bộ, bọn họ không hề uổng phí một kiếp sống này, cũng sẽ có được kết thúc an lành.
Đương nhiên, ngược lại, nếu muội muội của hắn chỉ ngoan ngoãn ở nhà mà bị người khác kéo đến tận cửa đánh, vậy sẽ không giống lúc trước.
Đây là ức hiếp Lục gia.
Thật ra chỉ cần không quá khoa trương, thì dù thế giới bên ngoài có bị đánh sập, bọn hắn cũng sẽ không nhúng tay.
Bọn hắn không can thiệp vào sự phát triển của thế giới.
Thế giới có khổ hay không, vạn vật có bị tuyệt diệt hay không, bọn hắn không thèm quan tâm.
Chỉ cần không có người phát rồ muốn hiến tế vạn vật chúng sinh để thỏa mãn bản thân, bọn hắn đều sẽ làm như không thấy.
Trừ khi xúc động đến Mộ Tuyết.
Vậy khẳng định phải xuất thủ.
Sự phát triển của thế giới, nào có quan trọng bằng cảm xúc của Mộ Tuyết.
Sau đó, Lục Thủy không để ý những cái khác nữa, tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn.
Chuyện gì thì cũng chờ qua đêm nay rồi nói sau.
Đêm nay cần ra ngoài, có nên bói một quẻ hay không?
Cứ có cảm giác không an toàn lắm.
Mộ Tuyết soi gương, nhìn tóc mình một chút, không bị rối.
Nàng thay một bộ váy ngủ đẹp mắt, sau đó nằm trên giường.
‘Dựa theo lời nói trước đó, Lục Thủy có phải muốn qua đây hay không?’
Mộ Tuyết hơi lo lắng.
‘Liệu hắn có lại gạt ta hay không?’
Sau đó nàng liền há to miệng, hung hăng cắn vào không khí.
‘Gạt ta nữa, hắn phải chết.’
Sau đó, Mộ Tuyệt trùm chăn, nhìn cừa ra vào, nghĩ xem lúc nào Lục Thủy sẽ tới.
Cốc cốc!
Trong lúc Mộ Tuyết đang nhìn chằm chằm vào cửa, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Dọa nàng ngồi phắt dậy.
Sau đó lại nhanh chóng nằm xuống, giả vờ ngủ.
Thận trọng.
Hơn nữa, vào thì cứ vào, sao còn phải gõ cửa?
Còn muốn nàng nói mời vào sao?
Đây không phải là khiến nàng thẹn thùng sao?
Nàng đường đường là một người con gái khuê các, chẳng lẽ còn hoan nghênh ngươi đến sao?
Hoan nghênh cũng không thể biểu hiện ra ngoài nha.
Có điều nghĩ kỹ một chút, hình như vẫn còn sớm.
Lục Thủy không sợ mẹ cũng trùng hợp tới sao?
Mẹ?
Suy nghĩ đột ngột này khiến chính Mộ Tuyết giật mình, nàng lập tức quay đầu nhìn cửa lớn.
Ngay lúc nàng muốn mở miệng hỏi, giọng nói của Đông Phương Lê Âm vang lên:
“Tiểu Tuyết Nhi, ngủ rồi sao?”
“Chưa, chưa ạ.” Mộ Tuyết lập tức đứng dậy, có chút luống cuống nói:
“Con đang thay quần áo.”
“Không cần đâu, chỉ có mình dì thôi mà, không cần phải ngại.” Giọng nói của Đông Phương Lê Âm vang lên.
Ôn nhu, êm tai.
Khiến cho người ta có cảm giác thân thiết.
Mộ Tuyết hơi do dự, cuối cùng vẫn chạy ra mở cửa.
Đông Phương Lê Âm chờ bên ngoài, bây giờ vẫn chưa tính là muộn, muốn trò chuyện chút về tiến trình chuẩn bị hôn lễ.
Vốn nàng muốn mở cổng không gian để Mộ Tuyết tới, nhưng cảm thấy thế này không tốt lắm.
Vẫn là phải để con nàng đi đón.
Con trai của nàng cũng không đến mức hồ nháo.
Chờ nói với Mộ Tuyết, hỏi lại con trai nàng.
Về phần tại sao lại tới vào giờ này, hoàn toàn bởi vì nàng tương đối nhàn rỗi, Tộc trưởng đại nhân còn phải làm một lúc nữa mới về.
Chuyện phế tích khiến hắn bận rộn thật lâu.
Cho nên để giết thời gian, nàng đến nói chính sự, đồng thời bồi dưỡng quan hệ mẹ chồng nàng dâu.