Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1144 - Chương 1144: Vợ Chồng 2

Chương 1144: Vợ chồng 2 Chương 1144: Vợ chồng 2

Vợ chồng 2

Kẽo kẹt!

Cửa mở.

Đông Phương Lê Âm đang đoan trang đứng ở cửa ra vào, đằng sau nàng không có bất kỳ ai.

Chỉ là cửa vừa mở, nàng liền ngây cả người.

Đập vào mắt nàng là một cô bé mặc váy ngủ, vẻ mặt ngượng ngùng, như một đóa hoa đang nũng nịu chờ nắng chiếu xuống.

Trong nháy mắt khi vừa thấy cảnh này, Đông Phương Lê Âm đột nhiên cảm thấy mình hình như đã tới nhầm nơi.

“Dì Lê Âm, con đang định đi ngủ, cho nên mở cửa chậm.” Mộ Tuyết cúi đầu, giọng nói có chút nhỏ.

Mặc váy ngủ, dường như không quá thoải mái.

“A.” Đông Phương Lê Âm lấy lại tinh thần, sau đó cười cười nói:

“Chồng nhỏ của con về rồi, đã biết chưa?”

Nghe được câu này, mặt Mộ Tuyết liền đỏ lên, còn chưa phải vợ chồng mà, nhưng nàng không nói cái này ra ngoài, mà khẽ đáp:

“Vừa, vừa mang mì tôm tới cho con ăn.”

“Vậy ngày mai sẽ không quấy rầy các con hẹn hò.” Đông Phương Lê Âm vừa cười vừa nói.

Lúc đầu nàng định ngày mai cho Mộ Tuyết xem thiếp mời.

Nhưng bây giờ không cần nữa.

Nói xong, Đông Phương Lê Âm liền đưa tay giữ cửa, giúp Mộ Tuyết đóng lại.

“Nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Cửa đóng lại, Đông Phương Lê Âm lập tức quay người rời đi.

Rời khỏi sân nhỏ, vẻ mặt nàng hơi trầm xuống, có chút u sầu.

Trở lại chỗ ở của mình, nàng lại tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau, Lục Cổ mới trở lại sân nhỏ, nhìn thấy Phu nhân của mình đang ngẩn người ngồi trong sân nhỏ thì có chút lo lắng:

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

Thấy chồng mình đã trở về, Đông Phương Lê Âm mới lộ ra vẻ nóng nảy:

“Xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Bụng không thoải mái sao?” Lục Cổ giật nảy mình.

Đây chính là chuyện lớn.

“Không phải, con gái chàng không có việc gì, có vấn đề là con trai của chàng kìa.” Đông Phương Lê Âm nói.

Nói xong liền nắm tay Lục Cổ đặt lên bụng mình.

Giống như đang nói, xem đi, thật sự không có việc gì.

“Nghịch tử kia?” Lục Cổ ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Lê Âm, nói:

“Nó thì có thể có chuyện gì?”

“Chính xác mà nói, con trai và con dâu có chuyện.” Đông Phương Lê Âm nói.

Lần này Lục Cổ lại cảm thấy khó hiểu, hai đứa nó thì thế nào?

“Ta vừa mới đi tìm Tiểu Tuyết, nó đang định ngủ, mà tóc còn chưa thả xuống, nhìn thấy ta thì có chút luống cuống, còn hơi chột dạ.” Đông Phương Lê Âm nói.

“Cái này thì có vấn đề gì?” Lục Cổ tò mò hỏi.

“Hôm nay con trai chàng trở về, chàng đã biết chưa?” Đông Phương Lê Âm hỏi.

Lục Cổ lắc đầu, hắn xác thực không biết.

“Ta cũng không biết, ta chỉ tùy tiện nói con trai trở về, nhưng Tiểu Mộ Tuyết đã biết rồi.

Mặc dù lúc nói còn mang theo vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.

Mặc dù ta nói nó là chồng nhỏ của nàng, nhưng cả hai vẫn chưa phải.” Đông Phương Lê Âm nghĩ một chút rồi nói.

“Cho nên?” Lục Cổ hỏi.

Đông Phương Lê Âm quan sát bốn phía một chút, xác định không có ai mới khẽ nói:

“Con trai đêm nay, có khả năng sẽ đến phòng của Tiểu Tuyết Nhi.

Dọa ta sợ đến mức phải nhanh chóng quay về.”

“Cái gì?” Nghe đến đây, sắc mặt Lục Cổ đại biến, lập tức đứng dậy:

“Ta phải bảo mấy người đang âm thầm trực ban rời xa khu vực của hai đứa nó, dùng lý do hợp lý gì đó, trực tiếp loại bỏ một nửa chỗ này.

Còn cả thị nữ của Tiểu Tuyết, phải để nàng ngủ sâu một chút, lát nữa chúng ta sẽ tự mình qua đó xử lý.

Trước hết để nàng bận rộn những việc khác đã.”

Đông Phương Lê Âm không ngăn cả, hai người là đang phòng ngừa có người nhìn thấy con trai đi ra từ phòng Mộ Tuyết.

“Như vậy hẳn là sẽ không có vấn đề gì.” Sau khi Lục Cổ phân phó xong, lại ngồi xuống, nói:

“Con trai thật sự có dũng khí này sao?”

“Con trai cũng đã ném mặt mũi khắp nơi rồi, chàng có sao?” Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Tộc trưởng, hỏi.

Lục Cổ: “...”

Không có.

“Thật ra ta không lo lắng cho con trai, chủ yếu là lo lắng cho Tiểu Tuyết Nhi.

Con trai căn bản không thèm để ý đến thanh danh, nhưng đối với Tiểu Tuyết Nhi mà nói, cũng có chút nguy hiểm.” Đông Phương Lê Âm nhẹ thở dài một tiếng:

“Con trai rốt cuộc là làm thế nào mà lừa được một Tiểu Tuyết Nhi tốt như vậy đi tới bước này chứ?”

“Có điều mới chỉ là nhìn thoáng qua, sao nàng chắc chắn được?” Lục Cổ tò mò hỏi.

“Lục Đại Tộc trưởng không tin ta sao?” Đông Phương Lê Âm bĩu môi nhìn Lục Cổ, rưng rưng nói.

Tách!

Lục Cổ nhẹ nhàng búng trán Đông Phương Lê Âm, nói:

“Nói đi.”

“Tuân mệnh, Tộc trưởng đại nhân.” Đông Phương Lê Âm cười xán lạn, đáp.

“Tộc trưởng đại nhân còn nhớ lúc sau khi chúng ta đính hôn không?” Đông Phương Lê Âm hơi thẹn thùng, nói:

“Lúc Tộc trưởng đại nhân muốn vụng trộm tới tìm ta, khi đó ta cũng giống y hệt Tiểu Tuyết Nhi.

Cho nên con trai đêm nay chắc chắn sẽ động thủ với Tiểu Tuyết Nhi.”

Lục Cổ: “...”

“Tộc trưởng đại nhân, chàng nói xem đến lúc đó xảy ra nhân mạng thì làm sao bây giờ?” Đông Phương Lê Âm có chút bận tâm:

“Cho nên ta vẫn luôn nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến hôn lễ diễn ra sớm hơn một chút.”

“Đừng nói chuyện dọa người như vậy.” Lục Cổ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

“Đẩy hôn lễ lên sớm hơn là gần như không thể.

Hơn nữa, nàng cho rằng cứ muốn là được sao?

Nếu là như vậy, mấy vị Trưởng lão không phải ngày nào cũng phải nhìn chằm chằm vào mấy chuyện này sao?”

“Cũng đúng.” Lê Âm dựa vào trong ngực Lục Cổ:

“Chuyện này cũng chỉ có thể nói cho Nhị Trưởng lão, những người khác thì không thể nói được.”

Chủ yếu là lo sẽ mang đến áp lực không cần thiết cho Tiểu Tuyết Nhi.

Nói cho Nhị Trưởng lão, là lo Tiểu Tuyết Nhi không biết rõ tình huống thân thể của mình.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

“Nhị Trưởng lão sẽ rất vui vẻ.” Lục Cổ nói.

Nhị Trưởng lão vui vẻ, Lục Cổ tự nhiên cũng vui vẻ.

Nghịch tử kia có thể không hố người cha là hắn, hắn sẽ càng vui vẻ.

“Nếu như không phải như nàng nghĩ thì sao?” Lục Cổ cúi đầu nhìn người vợ trong ngực mình.

Thuận tay xoa đầu Đông Phương Lê Âm.

“Vậy là do thần kinh người làm cha mẹ như chúng ta quá nhạy cảm.

Dù sao cũng chỉ có trời biết đất biết, chàng biết ta biết, cộng thêm Nhị Trưởng lão biết.

Không ảnh hưởng tới cái gì.” Đông Phương Lê Âm nói.

Mộ Tuyết là vợ của con trai hai người, đây là sự thật không thể thay đổi.

Hai người kia phát triển đến đâu đi nữa, bọn hắn đều có thể tiếp nhận.

Cũng không biết có thật sự phát triển đến một bước kia hay không.

“Trước đó ở Mộ gia có nghe cha của Mộ Tuyết nói qua lời tương tự, trước đó cảm thấy hắn thật trong sạch, bây giờ…” Lục Cổ có chút bó tay rồi.

Muốn thành thật đều.

“Khi đó hẳn là muốn đuổi hai đứa nó đi nhanh, có điều cuối cùng lại thay đổi rất kỳ quái.

Cha của Tiểu Tuyết Nhi, phía sau có phải có ai đó hay không?” Đông Phương Lê Âm tò mò hỏi.

“Ta đã hỏi, quả thật có người, nhưng là ai, hắn lại ngậm miệng không nói.

Giống như bị đặt cấm chế vậy.” Lục Cổ nói.

Đông Phương Lê Âm nắm lấy tay Lục Cổ, đặt ở trên bụng mình, tiếp lời:

“Chàng nói xem liệu con gái có giống con trai không?

Tiểu Tuyết Nhi bình thường như vậy, con trai cũng thế.

Nhưng ta luôn có cảm giác không ai có thể dung được hai đứa nó.”

“Yên tâm đi, hơn nữa, con trai và Tiểu Tuyết quả thật có duyên. Có lẽ là duyên phận trời định đi, hai đứa nó dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ ở cùng một chỗ.

Hôn ước là do chúng ta quyết định.

Về sau cũng đã để con trai đi từ hôn, nhưng con trai lại trực tiếp thích đối phương.

Nói gì cũng không chịu từ hôn.” Lục Cổ vừa cười vừa nói.

Nói đến đây, Đông Phương Lê Âm liền lên tinh thần:

“Đúng vậy, chuyện con trai làm quả thật khiến người ta giật mình.

Trực tiếp chống lại gia tộc.

Nói lùi cũng không lùi.

Còn muốn ra mặt giúp Tiểu Tuyết Nhi, thật sự không tưởng tượng nổi.”

Bình Luận (0)
Comment