Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1145 - Chương 1145: Vợ Chồng 3

Chương 1145: Vợ chồng 3 Chương 1145: Vợ chồng 3

Vợ chồng 3

“Chúng ta cũng không kém bao nhiêu.” Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, ôn nhu nói.

Khi đó, Lục Cổ thế nhưng từng định quyết định tự mình lập nghiệp ở tu chân giới, tự lập môn hộ.

Đáng tiếc, hắn gặp được Lê Âm ở Đông Phương gia, từ đây từ giang hồ trở thành người qua đường.

Ngày đó, hắn muốn lập một gia đình.

Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Cổ, sau đó ôm lấy hắn:

“Có con rồi, Lục Đại Tộc trưởng cũng chỉ có thể ôm ta thôi.”

Nói đến đây, Đông Phương Lê Âm đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

“Đột nhiên phát hiện con gái rất vướng bận.

Thật sầu.”

“Sinh ra xong, có lẽ càng sầu hơn.

Lấy chồng cũng buồn sầu, không gả đi được cũng sầu.” Lục Cổ nói.

“Đúng đúng, Lục Đại Tộc trưởng nói rất đúng, dù sao cũng là con gái của Lục Đại Tộc trưởng, ta chỉ hỗ trợ sinh ra.

Không gả đi được, cũng là do Lục Đại Tộc trưởng sai.

Không liên quan tới ta.” Đông Phương Lê Âm núp trong ngực Lục Cổ, nói.

“...”

Trong đêm.

Lục Thủy khép sách lại.

Hắn nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc rồi.

Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng gió thoảng.

Hẳn là không còn ai lắc lư bên ngoài.

Trên thực tế, kể cả có người thì cũng sẽ không phát hiện ra hắn, mở ra sức mạnh thiên địa rồi, căn bản sẽ không có ai phát hiện ra hắn được.

Tới trễ chủ yếu là để có bầu không khí phù hợp.

Tập kích ban đêm nha.

Có điều đêm khuya rồi thì tập kích cái gì đây?

Chờ lát nữa qua đó thì nên làm thế nào?

Đối mặt với một người bình thường, trước tiên trói nàng lại, sau đó nói vài lời vũ nhục.

Tiếp đó dùng roi da quất mấy lần ư?

Sau đó rời đi?

Như vậy, đại khái từ ngày mai, Thiếu gia Lục gia sẽ mai danh ẩn tích.

Sẽ không ai biết, trong Lục gia, Lục Thiếu gia đã trải qua cuộc sống khiến vô số người ghen tị, cơm áo không lo, áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, bên cạnh còn có kiều thê làm bạn.

Cuộc sống mà nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ.q

Quá cảm động.

Cất sách đi, Lục Thủy từng bước một đi ra ngoài.

Trên đường đi, gió mát thổi tới, nhưng tâm tình hắn có chút không bình tĩnh nổi.

Kích động không?

Rất kích động, dù sao thì sau chuyến này cũng không biết sống chết thế nào.

Trở về, đó là sống sót qua kiếp nạn.

Còn không về được…

Đó là chết trên ải mỹ nhân.

Một lát sau.

Lục Thủy đứng trước cửa phòng Mộ Tuyết, hắn không hề kinh động đến bất kỳ ai.

Cũng không gặp được bất kỳ thị nữ nào.

Chỗ này của bọn hắn không có ai, ban đêm không gặp được, ban ngày cũng không gặp được.

Hẳn là chi tiêu trong nhà không tốt đi.

Lúc này, Lục Thủy đang đứng trước cửa phòng Mộ Tuyết, hắn chỉ cần dùng sức mạnh thiên địa để mở cửa ra.

Đoạn đường này hắn cũng không biết mình đã suy nghĩ những gì, đại khái là muốn vả mặt trực giác đi.

Hắn đưa tay chậm rãi đẩy cửa, sức mạnh thiên địa tùy theo động tác của hắn mà tràn ra.

Tiếp đó, sức mạnh thiên địa bắt đầu bao trùm khắp gian phòng của Mộ Tuyết.

Bảo đảm dù Mộ Tuyết có động thủ đánh hắn, cũng không bị ai nghe thấy.

Sau khi mở cửa ra, hắn đặc biệt cảm giác thử, có không ít Hỗn Nguyên chi khí đang bao trùm gian phòng.

‘Tối đen, cũng không bật đèn.’ Lục Thủy thầm nhủ trong lòng.

Sau đó, hắn đi vào trong, đóng cửa lại.

Dựa vào tu vi của hắn, tự nhiên có thể nhìn thấy Mộ Tuyết đang trốn trong chăn, không, là trong chăn có một đôi mắt đang theo dõi hắn.

Quái dọa người.

Còn lóe lên tử quang.

“Yêu nữ.” Lục Thủy vô thức nói.

Mộ Tuyết càng trùm chăn kín hơn, không thèm để ý đến Lục Thủy.

Có điều rất nhanh sau đó nàng lại kéo chăn xuống, tiếp đó đi xuống giường, đứng bên cạnh giường.

Lúc này, trên người nàng lộ ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.

Một thân váy ngủ màu tím, bím tóc được ánh sáng tím bao trùm, nhìn giống như tóc tím lấp lóe.

Mộ Tuyết nhẹ nhàng xoay một vòng.

Váy ngủ hơi bay lên, sau đó lại rơi xuống.

“Có đẹp không?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, hỏi.

“Đẹp.” Lục Thủy lấy lại tinh thần, đánh giá chắc nịch.

Mộ Tuyết cất bước đi tới trước mặt Lục Thủy, trên người vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt:

“Người đẹp mắt, hay quần áo đẹp mắt?”

Lục Thủy nhìn thẳng vào mắt Mộ Tuyết, chân thành nói:

“Hiệu ứng đặc biệt đẹp mắt.”

Mộ Tuyết: “...”

“Lục Thiếu gia, chỉ có hai lựa chọn, mời nghiêm túc trả lời.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, khẽ cất giọng:

“Mộ Tiểu thư, nếu như không phải hiệu ứng đặc biệt, thì sao có thể tạo ra hào quang vạn trượng trong thế giới bình thường này của ta chứ?”

Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy, Lục Thủy cũng nhìn chằm chằm Mộ Tuyết.

Vài giây trôi qua.

“Lục Thiếu gia, ban đêm lại xong vào khuê phòng của hôn thê, không sợ bị phát hiện sao?” Mộ Tuyết hỏi.

“Mộ Tiểu thư có sợ không?” Lục Thủy hỏi lại.

“Sợ.”

“Ta cũng sợ.”

“Vậy…”

“Chúng ta trốn đi đi.”

“...”

Mộ Tuyết không nói gì, mà là dựa vào phía trước, đầu tựa trên ngực Lục Thủy.

“Không muốn động.”

Nhìn Mộ Tuyết trước mặt, Lục Thủy đưa tay bế nàng lên.

Mộ Tuyết bị ôm chỉ nhìn Lục Thủy, thuận tiện tựa đầu vào ngực Lục Thủy, nhích lại gần hơn.

Lục Thủy cũng không nói chuyện, trong nháy mắt vừa rồi, hắn muốn thực hiện một cú ném qua vai.

Không biết làm như vậy, đêm nay còn có thể đi ra hay không.

Đại khái là không thể đi.

Sau đó, Lục Thủy đặt Mộ Tuyết lên giường:

“Nàng dịch vào một chút, ta không có chỗ nằm.”

Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, nắm đấm chặt hơn một chút, nàng rất muốn đánh Lục Thủy.

Sau đó, nàng dịch người vào bên trong.

Nhịn xuống một chút.

Chờ Mộ Tuyết dịch vào xong, Lục Thủy liền nằm xuống bên cạnh.

Có cảm giác thư giãn.

Lục Thủy vừa mới nằm xuống, Mộ Tuyết liền dịch sang, sao đó…

Giờ phút này, Lục Thủy cảm thấy chỗ ngực bị răng nanh sắc nhọn của chó cắn xuống.

A!

Có hơi đau.

Cũng may là không quá lâu, quả nhiên, bốn dấu răng.

Thời gian triệu hoán Nha Thần lại tới gần hơn.

“Vừa rồi, mẹ đã đến đây.” Mộ Tuyết nằm bên người Lục Thủy, nói khẽ.

“Có vấn đề gì không?” Lục Thủy hỏi.

“Đinh Lương bị bắt đi.” Mộ Tuyết lại nói.

Lục Thủy hơi kinh ngạc.

Đây là có ý gì?

Mộ Tuyết kéo chăn phủ lên mặt, nói:

“Có lẽ mẹ đã biết chàng muốn qua đây.”

“A?” Lục Thủy kinh ngạc.

“Vì sao?”

“Không biết, mẹ chỉ thấy ta mặc áo ngủ, sau đó không hiểu sao bắt đầu nghi ngờ.” Mộ Tuyết cũng buồn bực.

“Ai bảo nàng mặc đẹp như vậy làm gì?”

“Lục Thiếu gia không thích nhìn sao? Vậy ta cởi ra.”

“Nàng cởi đi.”

“Chàng không thích, sao ta phải động thủ?”

“Không phải nàng bắt đầu sao?” Lục Thủy nói.

Mộ Tuyết liên tiếp thở ra mấy hơi, kéo chăn lên, tử khí phun trào.

Tiếp đó, nàng ngồi lên người Lục Thủy, trực tiếp đấm xuống.

Bốp!

Trái một quyền.

Bốp!

Phải một quyền.

Chỉ là lúc đang động thủ, Lục Thủy kéo Mộ Tuyết lại.

Cộc!

Mộ Tuyết ngã xuống phía trước, trán đập thẳng vào trán Lục Thủy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lửa giận tiêu tán hoàn toàn.

Lúc này, Mộ Tuyết an tĩnh nằm trên người Lục Thủy.

“Còn muốn ta tự mình tới không?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Giọng nói có chút yếu ớt.

Lục Thủy đưa tay ôm lấy Mộ Tuyết.

“Bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Mộ Tuyết thấp giọng hỏi.

“Chúng ta cũng không phải chưa cưới.” Lục Thủy nói.

“Bọn họ lại không biết.”

“Chúng ta cũng có hôn ước.”

“Nhỡ đâu mẹ cảm thấy ta là người tùy tiện thì làm sao bây giờ?”

“Không sao cả, mẹ muốn cảm thấy như vậy thì đã cảm thấy thế rồi.”

“...”

Bốp!

Mộ Tuyết lại đánh Lục Thủy một quyền.

“Chàng nói đi, chúng ta ngay cả tay còn chưa từng nắm qua, tiến độ có phải hơi nhanh rồi không?” Mộ Tuyết nói.

Mộ Tuyết giơ tay trước mặt Lục Thủy.

Sau đó, Lục Thủy đưa tay nắm lấy tay Mộ Tuyết.

Tiếp đó, toàn bộ trở về yên tĩnh, tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Không nói nữa, hai người trùm chăn lên.

Một giây này, trong đầu Lục Thủy vang lên tiếng thở dài:

‘Kế hoạch lớn của ta a.’

Sáng sớm.

Lục Thủy ngồi trong sân nhỏ của mình, yên tĩnh xem sách.

Chỉ là không vào đầu chút nào.

Trong đầu chỉ toàn chuyện tối qua.

Cộng thêm sự bối rối của Mộ Tuyết lúc hắn đứng dậy.

“A, mau giúp ta đổi cái chăn, cả ga giường nữa.

Đều là ngươi sai nha.

Ta bị phát hiện mất.”

Sau khi thay đồ xong, Mộ Tuyết liền tức giận, sau đó lại tăng tiến độ triệu hoán Nha Thần giúp hắn.

Năm dấu răng.

Lập tức có thể thấy Nha Thần rồi.

Về phần tại sao lại tức giận.

Cứ nói hắn chiếm tiện nghi, nàng vẫn còn trẻ như vậy.

Ha ha.

Nói như mình nàng trẻ vậy.

Còn nói có phải hắn đã ngấp nghé từ lâu rồi hay không, kiếp trước cũng chưa từng chạm qua tiểu cô nương trẻ đẹp như vậy.

Ha ha.

Tiểu cô nương có thể so với Mộ Tuyết được sao?

Ngây thơ.

Ai muốn tiểu cô nương gì đó chứ.

Người hắn muốn là bản thân Mộ Tuyết.

Ừm, trẻ một chút cũng tốt.

Cuối cùng, Lục Thủy khép sách lại, thở ra một hơi.

Hắn cảm thấy mình không thể suy nghĩ được gì, Mộ Tuyết đây là khiến hắn không an tâm tu luyện được.

Chết tiệt.

Chỉ là ngay lúc Lục Thủy đang định tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn, một người đột nhiên vào.

Vốn cho rằng là thị nữ đưa bữa sáng tới, nhưng không phải.

Là mẹ hắn tới, sau lưng còn có một thị nữ đi theo.

Trên tay thị nữ còn bưng theo đồ.

Phía trên là một cái bát, không biết chứa cái gì.

Đại khái là bữa sáng đi.

Bình Luận (0)
Comment