Lục thiếu gia ôm ta thử xem, xem ta có nhẹ hơn tối hôm qua chút nào không 1
Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút, tại sao mẹ cũng tới đây?
Vừa đi vào trong, Kỳ Khê lập tức đặt đồ ăn xuống mặt bàn của Lục Thủy, sau đó đi ra ngoài.
Lục Thủy vừa đứng lên liền bị mẹ mình đè vai lại, sau đó ngồi xuống tiếp.
“Ăn điểm tâm trước đi.”
Đông Phương Lê Âm ngồi đối diện Lục Thủy.
Đúng chuẩn một người mẹ hiền.
“Mẹ, lão cha chọc ngươi giận à?”
Lục Thủy thử hỏi.
Hắn vẫn luôn cảm thấy ngày hôm nay mẹ mình không quá bình thường.
“Cha ngươi già chỗ nào chứ?
Vẫn đẹp trai hơn ngươi nhiều.”
Đông Phương Lê Âm trách một câu.
Lục Thủy không quan tâm, xem ra là không cãi nhau rồi. Hắn chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, không quản được chuyện này.
Vẫn nên ăn điểm tâm thôi.
Chỉ có điều, khi hắn cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện ra rằng điểm tâm không phải là cháo, mà là canh.
“Mẹ định làm bữa sáng mới hả?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
Trong lòng hắn không khỏi cảnh giác, cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Đột nhiên mẹ lại đưa bữa sáng tới cho hắn, Lục Thủy cảm giác rằng mẹ đang dùng mình để làm thí nghiệm.
“Canh sâm này do đầu bếp làm, ngươi nếm thử xem có ngon hay không.”
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy rồi nói.
Canh sâm?
Lục Thủy có hơi kinh ngạc.
“Tại sao mẹ lại đột nhiên đem nó tới cho ta?”
Lục Thủy hỏi.
“Không phải mấy tháng trước eo của ngươi bị thương sao, bồi bổ một chút.”
Đông Phương Lê Âm nghiêm túc nói.
Mẹ à, cung phản xạ của mẹ có phải quá dài rồi không?
Nhưng mà, hắn cũng không nói lời này ra, chỉ cần không phải tự tay mẹ hắn nấu là được, ăn thì ăn.
Chẳng lẽ ăn ra bệnh được à?
Lục Thủy bắt đầu uống canh.
“Đúng rồi, lần này tới đây để hỏi ngươi một vài vấn đề.”
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy đang ăn canh, nói.
“Mẹ muốn hỏi điều gì?”
Lục Thủy uống một ngụm canh, mùi vị không tồi,
Xem ra là không có vấn đề gì thật.
“Mẹ muốn mua quần áo cho Tiểu Tuyết Nhi, nhưng mà không biết một vài thứ. Cho nên muốn hỏi một chút,”
Nàng thấy Lục Thủy gật đầu tỏ ý đã hiểu, Đông Phương Lê Âm liền nói tiếp:
“Quần áo khá chú trọng vào kiểu dáng.
Đúng rồi, trên người của Tiểu Tuyết Nhi có ấn ký hay cái bớt nào không?
Ví dụ như là sau lưng hay bên hông gì đó.”
“Không có.”
Lục Thủy vô ý thức trả lời.
Sau khi trả lời xong, Lục Thủy không nghe thấy giọng nói của mẹ nữa nên liền nhìn qua.
Ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là nụ cười hiểu rõ và thích thú của mẹ.
Lục Thủy:
“...”
Tới tận bây giờ hắn mới phản ứng lại.
Quần áo mà Mộ Tuyết mặc thiên hướng bảo thủ.
Đừng nói là lưng, ngay cả việc trên bả vai có ấn ký gì hay không, người khác cũng không thể biết được.
Còn Lục Thủy thì đương nhiên là biết rồi, dù sao thì hắn cũng từng nhìn qua.
Nhưng mà…
Không có ai biết rằng hắn đã từng nhìn qua cả.
Ban đầu, hắn cũng không nghĩ nhiều, ai mà ngờ rằng mẹ hắn lại như thế cơ chứ.
“Mẹ, có thể ngươi đã hiểu lầm chỗ nào rồi.”
Lục Thủy do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết định nên giải thích thì hơn.
“Mẹ có nói gì đâu.
Con trai à, con cảm thấy mẹ hiểu lầm cái gì vậy?”
Gương mặt của Đông Phương Lê Âm tràn đầy ý cười, nàng mỉm cười nhìn con trai mình.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy con trai mình thật là đáng yêu.
Lục Thủy:
“...”
“Con trai trưởng thành rồi, không chịu chia sẻ với mẹ nữa à?”
Đông Phương Lê Âm tỏ vẻ thất vọng, sau đó nàng sờ bụng một cái, nói:
“May là ta còn có một người con gái.”
Lục Thủy:
“...”
Hắn không nói gì nữa, chỉ im lặng uống hết bát canh kia.
Sau đó, hắn đưa cái bát cho mẹ mình:
“Mẹ, ngươi quay về đi.”
Đông Phương Lê Âm:
“...”
“Mẹ còn có một vấn đề nữa muốn hỏi, liên quan tới Tiểu Tuyết Nhi.”
Đông Phương Lê Âm lại nói.
“Không biết, mẹ tự đi hỏi nàng đi.”
Lục Thủy tuyệt đối sẽ không trả lời thêm vấn đề nào nữa.
Mẹ hắn có hơi quá mức rồi.
Còn xem trộm việc riêng của con trai.
“Hầy, cho mẹ hỏi thêm hai câu nữa đi.”
Đông Phương Lê Âm nói.
Rầm!
Lục Thủy quay về phòng, đóng cửa lại:
“Ngủ rồi.”
Đông Phương Lê Âm vui vẻ rời khỏi viện tử của Lục Thủy.
Hôm nay đúng là một ngày vui vẻ.
Sau khi Đông Phương Lê Âm rời đi, Lục Thủy đứng ở cửa, chau mày lại.
Xem ra, hắn cần phải nghĩ ra đối sách để đối phó với mẹ thôi.
Không thể để ngày nào cũng bị chọc ghẹo như thế được, nhất là khi còn bị chọc ghẹo thành công, mẹ sẽ càng ngày càng quá mức hơn nữa.
Hôm nay chỉ có một mình nàng, ngày mai có thể nàng còn dẫn theo cả phu quân của mình tới.
Mấy ngươi năm mươi rồi thường có thú vui này à.
Nếu vậy, hắn phải làm gì bây giờ?
Với lại, làm sao mà mẹ xác định được rằng hắn chắc chắn sẽ mắc bẫy?
Lục Thủy có hàng ngàn câu hỏi nhưng mà lại không có câu trả lời.
Sau đó, hắn vỗ vỗ đầu:
“Đọc sách, không được phân tâm.”
Lục Thủy tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn, tất cả mọi thứ khác đều là giả, chỉ có sức mạnh mới là thật.
Chỉ có sức mạnh mới có thể cô phụ sự cố gắng của hắn.
…
Lục Thủy đọc sách tới giữa trưa mới đóng lại.
Hắn định sẽ đi tìm Mộ Tuyết.
Một người bình thường như Mộ Tuyết cần phải nghỉ ngơi, cho nên buổi sáng hắn không có đi qua đó.
Không biết mẹ của hắn có đi qua đó hay không.
Đại khái là sẽ không đi.
Nghĩ tới việc buổi sáng Lục Thủy liền cảm thấy có hơi khó chịu.
Không biết chút nữa nói việc này với Mộ Tuyết, nàng sẽ phản ứng như thế nào.
Còn việc có ngả bài hay không, việc này không quan trọng.
Kế hoạch lớn dù có sửa lại thì vẫn có thể tiếp tục thực hiện.
Không sao cả.
Chỉ cần hắn mạnh hơn Mộ Tuyết, thì tất cả vấn đề đều không thành vấn đề.
Bắt lại, nhốt vào trong phòng là được rồi.
Nhưng mà, nếu như mang thai…
Cũng không thể nào thay đổi được kế hoạch lớn.
Không nghĩ nữa, đi tìm Mộ Tuyết trước rồi nói sau.
Việc đầu tiên phải làm là hỏi Mộ Tuyết xem mẹ hắn có tới hay không, nếu như Mộ Tuyết cũng bị lừa, vậy người sai chính là nàng.
Phải trách phạt Mộ Tuyết như thế nào đây?
Ba phần trách phạt, bảy phần an ủi, bộc lộ ra sự khoan dung độ lượng của hắn.
Không lâu sau, Lục Thủy đã đi tới chỗ Mộ Tuyết đang ở.
Thứ mà hắn nhìn thấy chính là Đinh Lương đang đút cho Băng Phượng ăn.
“Lục thiếu gia,”
Đinh Lương nhìn thấy Lục Thủy liền lập tức đứng dậy cung kinh nói:
“Tiểu thư dường như có hơi không thoải mái, nàng vừa mới thức dậy.”
“Mẹ ta có tới đây không?”
Lục Thủy hỏi.
Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh.
Việc đầu tiên là phải hỏi cho rõ đã.
“Không có, từ sáng tới giờ chỉ có Tiểu thư Trà Trà tới đây mà thôi.
Nhưng không thấy tiểu thư, cho nên đi rồi.”
Đinh Lương cúi đầu nói.
Mẹ không có tới đây?
Lục Thủy có chút kinh ngạc, xem ra nàng không đến đây để chọc ghẹo Mộ Tuyết.
Kẽo kẹt.
Cửa mở ra.
Một Tuyết mặc chiếc váy dài thông thường, ống tay áo màu nhạt, búi tóc đơn giản.
Vẫn là khí tức thiếu nữ như cũ.
Thanh tú điềm tĩnh.
Xem ra, tâm trạng của nàng rất tốt.
“Chào buổi sáng Lục thiếu gia.”
Ngay khi Mộ Tuyết mở cửa ra, nàng liền nhìn thấy Lục Thủy, giọng nói trong trẻo vang lên.
Trong lời nói không khỏi nhiễm lấy sự vui vẻ.
Dường như thời tiết ngày hôm nay rất tốt, khiến cho tâm trạng của nàng cũng rất tốt.