Lục thiếu gia ôm ta thử xem, xem ta có nhẹ hơn tối hôm qua chút nào không 2
“Chào buổi sáng Mộ tiểu thư.”
Lục Thủy lập tức trả lời.
Sau đó, Mộ Tuyết liền đi tới bên cạnh Lục Thủy, hai người sóng vai cùng đi ra ngoài.
Đinh Lương nhìn hai người rời đi.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Hiện tại không phải đang là buổi trưa sao?
Là do thần kinh của nàng có vấn đề, hay là do tiểu thư bị bệnh?
Hơn nữa, nàng cảm thấy hôm nay tiểu thư không bình thường cho lắm, chiếu sáng lấp lánh.
Xinh đẹp cực kỳ.
Không hề giống như bị bệnh chút nào cả.
Không hiểu.
Sau đó, Đinh Lương lại tiếp tục cho Băng Phượng ăn, hình như không lâu nữa tiểu thử sẽ quay lại để phát thiệp mời.
Băng Phượng lại phải đói bụng.
Lần tới sau đó, cũng chẳng biết là tới khi nào.
…
“Lục thiếu gia ăn cơm trưa chưa?”
Mộ Tuyết đứng trước mặt Lục Thủy, nắm tay đặt ở sau lưng, gương mặt tràn đầy ý cười.
Lục Thủy nhìn con đường nhỏ vô cùng dài ở phía sau Mộ Tuyết, xác định rằng con đường đó bằng phẳng rồi mới lắc đầu nói:
“Dẫn Mộ tiểu thư đi thưởng thức mỹ thực ngày hôm qua.”
“Không ăn đâu, Lục thiếu gia ăn đi.
Ta đang giảm cân.”
Mộ Tuyết quay đầu lại nói thẳng.
Khó ăn muốn xỉu.
Ngày hôm qua nàng đã giúp Lục Thủy ăn rồi, hôm nay còn muốn nàng ăn tiếp nữa à.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Mộ tiểu thư không có béo, tối qua ta đã xác định rồi.”
Lục Thủy bình tĩnh nói.
Trước kia hắn không biết thì không nói, bây giờ hắn đã biết rồi, nàng còn dám lừa hắn là mình mập nữa à?
Ngây thơ.
“Đều qua cả đêm rồi, có thể mập lên mấy ký trong một đêm là chuyện bình thường.
Cũng không phải là ôm ngay lúc này.”
Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy tạm ngưng một chút.
Mộ Tuyết thấy Lục Thủy dừng lại liền sợ hết hồn, vô ý thức lùi về sau một bước:
“Lục thiếu gia, hiện tại đang ở bên ngoài.
Phải tự trọng.”
Lục Thủy:
“...”
Còn ôm ngay trên đường cái ở Thu Vân Trấn, thì cái con đường nhỏ không người này tính là gì?
Với lại, không biết cha mẹ hắn có đang lén trốn ở chỗ nào đó để nhìn hay không nữa?
Lục Thủy liếc mắt nhìn qua.
Không phát hiện ra ai cả.
“Lục thiếu gia đang nhìn cái gì vậy?”
Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Lúc này, Mộ Tuyết đã đi tới bên cạnh Lục Thủy, nếu không phải sợ bị người khác nhìn thấy, thì nàng đã kéo Lục Thủy đi luôn rồi.
Nhưng mà như này cũng tốt.
Dù sao, tối hôm qua đã ôm nhau ngủ rồi.
“Nhìn xem mẹ có lén trốn ở chỗ nào đó không.”
Lục Thủy nói.
“Hả?”
Mộ Tuyết có hơi không hiểu.
Lục Thủy bước tiếp rồi nói:
"Hôm nay mẹ có đến tìm ta."
"Nói gì thế?"
Mộ Tuyết tò mò hỏi.
"Nói muốn mua quần áo cho ngươi."
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết cảm thấy khó hiểu, im lặng không nói gì, chờ Lục Thủy nói tiếp.
"Nhưng mà có một vài vấn đề muốn hỏi ta."
Ngữ khí của Lục Thủy vô cùng bình tĩnh:
"Mẹ hỏi ta rằng trên lưng hay hông của ngươi có vết bớt nào không."
"Không có."
Mộ Tuyết trả lời.
"Đúng vậy."
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết rồi nói:
"Ta cũng trả lời như vậy."
"Chuyện này có gì không đúng sao?"
Mộ Tuyết vô cùng tò mò hỏi lại.
Lục Thủy chỉ im lặng mà nhìn Mộ Tuyết, hắn không nói gì cả.
Ban đầu, Mộ Tuyết còn có chút thắc mắc, nhưng rất nhanh mặc nàng đã biến sắc.
Mặt nàng lập tức đỏ lên, chỉ muốn tìm chỗ để chui xuống.
Rất nhanh sau đó nàng lại thẹn quá hóa giận:
"Lục thiếu gia, ngươi ngậm máu phun người."
Lục Thuỷ gật đầu nói:
"Đúng vậy, Mộ tiểu thư nói đúng."
Mộ Tuyết:
"..."
"Khỏi phải ăn cơm trưa nữa, tức nó rồi."
Lục Thủy:
"..."
Còn bụng cũng ăn không nổi.
Vừa bước ra khỏi Lục gia, hai người bọn họ liền nhìn thấy hai con dê.
Một đen một trắng.
"Hai con dê này ở đâu ra vậy?"
Lục Thủy hiếu kỳ hỏi.
"Ta nghe Trà Trà nói rằng nàng không tìm thấy hai con dê, một đen một trắng.
Có lẽ là hai con này."
Mộ Tuyết khẽ nói với Lục Thủy.
Hiện tại, Mộ Tuyết đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi.
Nàng đã quyết định sẽ ghi nó lại vào sổ, nếu không lỡ nàng quên mất thì sao.
Ai bảo nàng yêu thích Lục Thủy tới vậy cơ chứ?
Nàng sẽ không mang thù, chỉ ghi nó lại vào trong quyển sổ nhỏ mà thôi.
"Mộ tiểu thư đã đói bụng chưa?"
Lục Thủy ngồi xổm xuống nhìn hai con dê đang ăn cỏ ở bên cạnh.
Mộ Tuyết cũng ngồi xổm bên cạnh Lục Thủy, nàng xoa xoa bụng rồi nói:
"Có hơi đói rồi."
"Lúc nãy không phải Mộ tiểu Thư nói rằng đã tức no rồi sao?"
Lục Thủy quay đầu lại, tò mò hỏi.
"Khi Lục thiếu gia ăn nhiều, thì thức ăn không tiêu hóa à?"
Mộ Tuyết hỏi lại.
Đúng vậy, nàng tức no rồi, nhưng cũng tiêu hóa rồi.
Dù sao thì cũng đã trôi qua rất lâu.
"Vậy thì."
Lục Thủy nhìn hai con dê kia rồi nói:
"Chúng ta ăn thịt dê nướng đi.
Hai con dê này nhìn qua có vẻ rất ngon miệng."
"Lục thiếu gia biết nướng không?"
Mộ Tuyết nhớ rằng Lục Thủy không biết làm những việc này.
Nàng cũng không biết.
Nàng chỉ biết xào rau cho Lục Thủy ăn mà thôi, những việc như nướng thịt, nướng cá thì nàng không biết.
"Chúng ta có thể sẽ phải mắc một con để làm thí nghiệm.
Có lẽ sau đó sẽ tìm ra được quy luật gì đó."
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết gật đầu, nàng cảm thấy Lục Thủy nói rất có lý.
Lúc này, tốc độ ăn cỏ của hai con dê dường như có hơi chậm lại.
Bọn chúng nhìn về phía sau lưng của Mộ Tuyết và Lục Thủy, đột nhiên kêu lên:
"Be be."
Tiếng kêu trầm thấp, dường như có hơi sợ hãi.
Lục Thủy và Mộ Tuyết có hơi kinh ngạc, cả hai đều nhìn về đằng sau, nhưng không thấy gì cả.
Sau đó, hai người bọn họ đồng thời quay lại nhìn về phía hai chú dê.
Chỉ có điều, khi bọn họ quay đầu nhìn lại liền ngây ngẩn cả người.
Hai chú dê một đen một trắng kia đang chạy thẳng xuống núi, không hề có chút chần chờ nào.
Lục Thủy:
"..."
Mộ Tuyết:
"..."
"Mộ tiểu thư, ngươi bị dê lừa rồi."
"Lục Thiếu gia lớn hơn ta một tuổi, ăn cơm nhiều hơn ta một năm, người xấu hổ phải là ngươi mới đúng."
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
"Kem ly."
"Được, chúng ta đi ăn mì thịt bò."
Hai người bọn họ tiếp tục đi xuống dưới núi, không quan tâm tới hai chú dê kia nữa.
"Nhà hàng kia cho nhiều thịt bò lắm, ta ăn mì, Lục thiếu gia ăn thịt bò."
"Không ăn."
"Vậy ta ăn một nửa, còn lại Lục thiếu gia ăn."
"Ta ăn thịt, Mộ tiểu thư ăn mì là được rồi."
Trong tình huống bình thường, Mộ Tuyết chắc chắn sẽ không để cho Lục Thủy ăn nửa phần còn lại.
Lục Thủy cảm giác rằng, buổi tối ngày hôm qua chắc chắn là do mị thuật gây ra. Cái đặc hiệu kia chắc chắn là điểm mấu chốt của mị thuật.
Trong lúc đó, hắn cảm thấy Mộ Tuyết đẹp đến sững sờ.
Lục Thủy cảm giác rằng có lẽ từ ngày hôm nay trở đi, hắn sẽ luôn phải ăn đồ thừa.
Cũng tốt, bớt đi một phần tiền.
"Lục thiếu gia, có phải là không mập thật không."
"Thật, không có mập."
"Vậy ngươi ôm ta thử xem, xem ta có nhẹ hơn tối hôm qua một chút nào không."
…
Hai chú dê kia dốc sức chạy ra khỏi chỗ ban đầu, phi thẳng về phía đàn dê bình thường.
Không lâu sau, bọn chúng liền nhìn thấy nhà của bọn chúng, nhìn thấy đàn tộc của bọn chúng.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn chúng lại sững sờ.
Không biết vì nguyên nhân gì, tất cả những chú dê đều nhìn xuống đất với đầy sự thương cảm.
Có, có đồng tộc lại ra đi rồi sao?
Là do hai vị kia?
Hai chú dê kia đi tới trước đống đất, sau đó phát hiện ra trên đó có hai tấm ảnh chụp.
Trên ảnh là hình hai chú dê anh tuấn, một đen một trắng.
Chính là bọn chúng.
"..."
"Hôm nay có hơi ít nhang khói, ngày mai chắc chắn sẽ nhiều hơn, các ngươi cứ yên tâm.
Ta không cố ý làm mất các ngươi đâu."
Đông Phương Trà Trà chân thành xin lỗi.
"Be be?"
Hai chú dê kêu lên.
Dường như đang muốn hỏi Đông Phương Trà Trà đang làm cái gì vậy?
Trong lúc Đông Phương Trà Trà đang xin lỗi với mặt đất, thì đột nhiên nàng nghe thấy âm thanh của hai chú dê, nàng vốn dĩ nghĩ rằng có chú dê nào đang tìm mình.
Có lẽ nó đang đói.
Sau đó nàng quay đầu nhìn lại.
Chẳng qua, khi mới nhìn qua nàng liền rùng mình, sau đó lại quay lại nhìn ảnh chụp trên mặt đất.
Gương mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ.
“Quỷ, quỷ kìa!!!”
“Chạy mau.”
Đông Phương Trà Trà bảo bầy dê nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.
Đàn dê trước đó còn tưởng rằng đã tìm được bạn mình rồi, sau khi nghe nàng nói lập tức hiểu ra rồi chạy trốn.
“...”
Hai chú dê không khỏi có chút nghi hoặc, bọn chúng có phải đã chết thật rồi không?
…