Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1150 - Chương 1150: Có Thể Mộ Tuyết Sẽ Mang Thai 2

Chương 1150: Có thể Mộ Tuyết sẽ mang thai 2 Chương 1150: Có thể Mộ Tuyết sẽ mang thai 2

Có thể Mộ Tuyết sẽ mang thai 2

"Cừu của ta đâu?"

Trên sườn núi Lục gia, Nhị trưởng lão nhìn bốn phía, hỏi.

Hôm nay nàng đi ra ngoài giải sầu, ban đầu là đến để chăn cừu, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy cừu đâu.

Làm nàng có hơi ngạc nhiên.

Trong trường hợp bình thường, cừu của nàng nên ở gần đây.

"Thân là Thiên Địa Độc Nhất Chân Thần, hẳn nên biết chứ nhỉ?" Nhị trưởng lão hỏi Cửu ngắm cảnh đẹp dưới chân núi.

Nhìn xa xa, không quay đầu lại:

"Không biết, ta là Chân Thần, chứ không phải công cụ tìm kiếm.

Ngươi cho rằng lấp tên một tí thì ta sẽ tìm đồ vật cho ngươi?"

Nhị trưởng lão không thèm để ý, sau đó đi về phương hướng khác.

Lại đi tìm hai con nữa.

Thấy Nhị trưởng lão muốn đi, Cửu lập tức nói:

"Tiểu Âm còn chưa nói với ngươi sao?"

"Nói cái gì?" Bước chân của Nhị Trưởng lão không dừng lại.

"Tiểu Âm bọn họ suy đoán, tối hôm qua Lục Thủy đi tìm Mộ Tuyết." Cửu vẫn chưa quay đầu lại.

Nàng tin tưởng, Tiểu Đình sẽ chủ động tới.

Một trận gió nhẹ thổi tới từ bên cạnh, thân ảnh Nhị Trưởng lão ngược gió đi đến.

Nàng đứng bên cạnh Cửu, nhẹ giọng nói:

"Thật hay giả?"

"Lý thuyết hẳn là thật." Cửu bay tới sau lưng Nhị Trưởng lão, bắt đầu búi bím tóc nhỏ.

Lúc làm, còn cố ý lưu lại cho Nhị trưởng lão một sợi tóc dài.

"Lý thuyết?" Nhị Trưởng lão không để ý đến tóc mà có chút nghi hoặc:

"Ngươi không nhìn thấy được?"

"Đầu tiên, thân là Chân Thần sẽ không đi nhìn sinh hoạt riêng tư, đây là sự tôn trọng cơ bản đối vạn vật sinh linh.

Thứ hai," Cửu nhanh chóng thắt bím tóc, nói.

"Thứ hai, ta thực sự không thể nhìn thấy.

Có thể ngươi không biết Lục Thủy đặc biệt như thế nào.

Cho dù thân là Chân Thần cũng không có khả năng tùy ý theo dõi mệnh lý của hắn.

Mộ Tuyết cũng không khác lắm.

Hoặc, đối với ta, giữa hai người này không có gì khác nhau."

Vậy làm sao ngươi biết nhiều chuyện về họ như vậy?" Nhị Trưởng lão có chút tò mò.

"Về điểm đặc biệt của bọn họ, luôn có người nhìn thấy được.

Mà có người nhìn thấy, ta sẽ nhìn thấy.

Gọi ta một tiếng sư phụ đi, ta dạy cho ngươi." Cửu cười nói:

"Ta chính là Thiên Địa Độc Nhất Chân Thần."

Nhị trưởng lão không có chút hứng thú nào.

Đi theo con đường của riêng mình, quyền lực là như vậy.

Giới hạn quá lớn.

"Nói đến Lục Thủy và Mộ Tuyết đi, bọn họ thật sự đã đi tới một bước kia?" Cuối cùng Nhị Trưởng lão kéo đề tài trở về trên người Lục Thủy.

"Suy đoán là như vậy, có lẽ hôm nay Tiểu Âm sẽ nói với ngươi."

Dù sao không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Thật sự có vạn nhất, cũng có thể biết trước." Cửu vừa thắt tóc vừa nói.

Giống như đối với chuyện này nàng cũng rất thích xem.

"Vậy mà có tiền đồ này." Nhị Trưởng lão khó có khi khen Lục Thủy một câu.

"Không có ai khác biết nữa chứ?" Nhị Trưởng lão lại hỏi.

"Đương nhiên, ngay cả ta cũng không có cách nào biết được, những người khác nào có lợi hại như vậy.

Cũng chỉ có tiểu Âm não dưa tương đối đặc biệt, suy đoán rất chuẩn." Cửu nói.

"Vậy là tốt rồi." Nhị Trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này đối với Lục Thủy mà nói không có gì, nhưng đối với Mộ Tuyết mà nói sẽ không tốt.

Tâm trạng kém dễ dàng ảnh hưởng đến thai nhi.

Hiện tại chưa có?

Đương nhiên phải nghĩ mọi thứ theo hướng tốt.

Vạn nhất có rồi lại lo lắng, không phải hối hận đã muộn à?

"Đi tìm Lê Âm bắt mạch." Nói xong Nhị trưởng lão liền trực tiếp bước đi.

Nàng muốn bắt mạch cho Lê Âm, đại khái Lê Âm cũng có chuyện muốn nói với nàng.

Lê Âm có thai, cũng không trông cậy nàng đi hậu sơn.

Cửu cũng hưng phấn đi theo tìm Tiểu Âm, nghe lại tin tức tốt từ chỗ người khác một lần nữa, đương nhiên càng vui vẻ

Đông Phương Lê Âm đang xem thiệp mời, thiệp mời của Mộ gia và Lục gia thống nhất.

Trên mặt có hai chữ Lục và Mộ.

Không phân biệt thứ chính.

Đối với Mộ gia mà nói, hẳn là tốt hơn một chút.

Đến lúc đó khách khứa đến, sẽ không có chút chênh lệch nào.

Tránh khỏi ánh mắt khác thường của một số người.

Về phần Lục gia.

Không cần bày chuyện không cần thiết này, bọn họ vốn đã không để ý đến thứ gì.

Hoặc là nói, mấy vị trưởng lão Lục gia để ý nhất vẫn là người mới khi nào có hỉ, bọn họ rút thăm trúng thưởng.

Bên trong thiệp mời còn có một hàng chữ: Một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, bạch đầu chi ước, hồng diệp chi minh, cùng nhìn thiên địa.

"Viết một dòng này thì làm được gì?" Đột nhiên có âm thanh truyền đến.

"Vô dụng, chỉ là dễ nghe, Trà Trà phải viết." Đông Phương Lê Âm theo bản năng trả lời.

Chỉ là vừa mới trả lời, nàng có chút kinh ngạc.

Sau đó nhìn thấy Nhị trưởng lão ngồi xuống bên cạnh.

Thấy Nhị trưởng lão đến, Đông Phương Lê Âm liền vui vẻ, sau đó đưa tay nhéo mặt Nhị trưởng lão.

Mềm mại.

Bốp!

Tay Đông Phương Lê Âm lập tức bị Nhị trưởng lão đánh bay.

Bị nhéo thành thói quen, thiếu chút nữa quên phản kháng.

Đông Phương Lê Âm cũng không thèm để ý, dù sao cũng đã nhéo được.

Sau này nữ nhi của nàng khẳng định cũng sẽ đáng yêu như vậy, đến lúc đó nàng muốn nhéo bao lâu thì nhéo bấy lâu.

Làm nương là tốt nhất.

"Tay." Nhị trưởng lão mở miệng nói.

Nàng thực sự đến để kiểm tra.

Tuy rằng thân thể Lê Âm thoạt nhìn không tệ, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện.

Mặc dù Cửu nói thân thể nàng đã không có việc gì, nhưng mang thai một nữ nhi thiếu chút nữa làm thế giới sụp đổ, có trời mới biết thân thể Lê Âm có xảy ra vấn đề hay không.

Nhị trưởng lão để ý, kỳ thật Đông Phương Lê Âm càng để ý.

Nàng ngoan ngoãn ở lại Lục gia, cũng không dám tùy ý ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa Lục đại tộc trưởng liền đuổi trở về, Lục đại tộc trưởng đang dùng thuật pháp của hắn giám thị nàng.

Nàng là một con chim trong lồng.

"Con chim trong lồng hạnh phúc vui vẻ?" Nhị trưởng lão hỏi.

"Đúng vậy." Đông Phương Lê Âm theo bản năng nói.

Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại:

"Nhị trưởng lão, ngươi biết đọc tâm thuật?"

Vẻ mặt Nhị trưởng lão bình tĩnh nhìn Đông Phương Lê Âm, không nói gì.

Nàng không có đọc tâm thuật, nhưng Cửu bên cạnh nàng có.

Vừa rồi, nàng sao chép.

Không bao lâu, Nhị trưởng lão thu tay lại, quả thật không có bất kỳ nguy hiểm nào.

"Không, là có nguy hiểm." Thanh âm của Cửu truyền đến.

Những lời này làm Nhị trưởng lão kinh hãi.

Nhị trưởng lão vốn coi như bình tĩnh, sắc mặt hơi thay đổi.

"Cái gì?" Nhị trưởng lão nói ở trong lòng.

"Người của ba thế lực lớn bắt đầu áp chế nữ nhi của Tiểu Âm, qua một thời gian ngắn trên trời sẽ xuất hiện biến hóa.

Mặc dù thân thể Tiểu Âm không suy yếu, nhưng mệnh lý thai nhi sẽ bị áp chế, khó có thể trưởng thành.

Hơi thở sinh mệnh của đứa trẻ sẽ bắt đầu mờ nhạt." Cửu ngồi xổm bên cạnh Đông Phương Lê Âm, nhìn chằm chằm bụng Đông Phương Lê Âm.

"Nhị trưởng lão, có vấn đề?" Đông Phương Lê Âm có chút khẩn trương.

Nàng biết con gái mình không đơn giản, đã chuẩn bị cho rất nhiều nguy hiểm.

Nhưng gặp phải vẫn sẽ lo lắng.

"Không có việc gì." Nhị trưởng lão bình tĩnh mở miệng.

Thuận tiện vẽ một đạo phù văn ở trên tay Đông Phương Lê Âm, phù văn này từ tay dung nhập vào thân thể, cuối cùng bảo vệ thai nhi đang trưởng thành.

"Thật lợi hại." Cửu hoảng sợ nói.

"Tiểu Đình, thiên phú y thuật của ngươi cao thái quá rồi.

Nhưng điều này chỉ có thể phòng ngừa ban đầu."

"Ngay từ đầu đã đủ rồi, đằng sau chính là chuyện của Đại trưởng lão." Nhị trưởng lão nói trong lòng.

"Nhân lực khó có thể đạt được, cho dù hiện tại Tiểu Vi đang cố gắng, cũng phải chờ ngàn năm mới có thể đi vào cảnh giới kia.

Ngàn năm nhìn như rất ngắn, nhưng đối với hiện tại mà nói là quá dài." Cửu lắc đầu nói.

"Ca ca của nàng đâu?" Nhị trưởng lão hỏi.

"Sẽ ra tay, nhưng ra tay như thế nào còn chưa biết.

Đến lúc đó nhìn thử thủ đoạn của hắn." Cửu cười nói.

Nhị trưởng lão nhìn Cửu, cảm giác Cửu đã biết chuyện gì đó, nhưng lại không nói.

Nhưng mặc kệ đại trưởng lão hoặc Lục Thủy đã có cách nào, nàng vẫn phải bảo vệ hài tử của Lục gia.

"Trong khoảng thời gian này không nên chạy lung tung." Nhị trưởng lão nói với Đông Phương Lê Âm.

Đông Phương Lê Âm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn bốn phía xác định không có ngườ nàoi, nhỏ giọng nói:

"Nhị trưởng lão, ta nói với ngươi một chuyện."

"Cái gì?" Nhị trưởng lão hỏi.

Nàng đã biết, nhưng nhìn Lê Âm thần bí như vậy, đương nhiên nàng sẽ không cắt ngang.

"Có thể Tiểu Tuyết Nhi sẽ mang thai." Đông Phương Lê Âm nói, trực tiếp làm Nhị trưởng lão kinh hãi.

Nhảy thẳng đến kết quả.

"Dù sao bọn họ cũng là người trưởng thành, cho nên."

"Cho nên Lục Thủy đến phòng Mộ Tuyết?"

Nhị trưởng lão cắt đứt lời Đông Phương Lê Âm.

Đông Phương Lê Âm cảm giác lời bị cắt đứt rất khó chịu.

Nhưng vẫn gật gật đầu.

"Vài ngày nữa ta sẽ bắt mạch cho nàng." Nói xong Nhị trưởng lão cầm một miếng điểm tâm, sau đó định rời đi:

"Đừng thức đêm."

Bình Luận (0)
Comment