Ngươi có biết Lưu Hỏa chân chính là ai không 2
Nghe vậy.
Mộ Tuyết và Hòa Vũ Diệp nhìn về phía Lục Thủy, các nàng cũng không biết Lục Thủy sẽ nói tin tức gì.
Hòa Vũ Diệp chỉ đơn thuần tò mò, Mộ Tuyết thì rất muốn biết Lục Thủy có nói bừa không.
Hoặc là nói chuyện gì đó mà người bình thường không thể lý giải, từ đó lừa gạt qua cửa.
Chỉ là nói Lưu Hỏa ở trước mặt Lưu Hoả, đêm nay có thể cười nhạo Lục Thủy rồi.
Sau đó lại giúp Lục Thủy đẩy nhanh quá trình triệu hoán Nha Thần.
"Các ngươi từng nghe nói đến Thiên Nữ tông chưa?" Lục Thủy cũng nhìn bốn phía, ra vẻ thần bí.
Vừa nói câu này xong, ba người cũng có vẻ hứng thú.
Mộ Tuyết càng có vẻ mặt hỏi chấm nhìn Lục Thủy.
Có quan hệ gì với Thiên Nữ Tông?
"Từng nghe đến, là tông môn đột nhiên quật khởi gần đây.
Nuốt chửng Thiên Linh Phong." Lệ Thiên Xích nói.
Đương nhiên hắn biết chứ, trước kia Ẩn Thiên Tông và Thiên Linh Phong có hợp tác.
Sau đó liền biến thành Thiên Nữ Tông.
Đương nhiên, quan trọng nhất là có người đưa Thiên Nữ Tông đến trước mặt mọi người.
Dẫn đến thế lực đỉnh cấp như Trùng Cốc cũng không dám lên mặt với Thiên Nữ Tông.
Thấy những người này có hứng thú, Lục Thủy tiếp tục nói:
"Như vậy các ngươi cũng biết Thần nữ Thiên Nữ Tông, Tử Y Thần Nữ đúng không?"
Nhìn thấy mọi người gật đầu, Lục Thủy lại nói tiếp:
"Vậy các ngươi có biết nàng ở đâu không?"
Mộ Tuyết: "..."
Bị Lục Thủy chỉ đích danh, nàng cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đặc biệt là đang nói với người khác.
"Không phải cũng ở trấn nhỏ Thu Vân đó chứ?" Lệ Thiên Xích thử hỏi.
Bốp một tiếng!
"Trả lời đúng rồi." Lục Thủy gật gật đầu, sau đó nhìn Lệ Thiên Xích nói:
"Như thế nào?
Kiếm Nhất Phong của ta mạnh hơn Đạo Tông ngươi chứ?"
Lệ Thiên Xích: "..."
Hòa Vũ Diệp: ".."
Bọn họ không biết Lục Thủy nói thật hay giả, vạn nhất là thật vậy thì quá nguy hiểm.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, xác suất giả tương đối cao.
Đúng, thanh danh bên ngoài của Lục thiếu gia chính là khuếch đại nhận thức, bởi vì đối ứng với Lưu Hỏa thường là Thần Nữ, cho nên vì để lấy lại mặt mũi, nói Tử Y Thần Nữ cũng ở trấn nhỏ Thu Vân rất là bình thường.
Nghĩ tới đây, hai người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mì được mang lên.
Bọn họ quyết định ăn mì.
"Lần này coi như hòa nhau." Lệ Thiên Xích nói.
Lục Thủy cũng không thèm để ý, chỉ là làm sao mới có thể cho đối phương cơ hội đây?
Đây cũng là một vấn đề.
Đương nhiên, hiện giờ cũng không vội.
Hắn còn có thể ở nhà vài ngày, sau đó hẳn phải đi gửi thiệp mời?
Mấy nơi cần hắn đến đưa thiệp mời, hiện giờ cũng chưa vội, nhưng ngược lại có một số chỗ cần phải gửi ngay.
Đi Đông Phương gia một chuyến?
Nhưng hai người cần mời đều đang ở nhà hắn.
"..."
Không phù hợp.
Ngẫm lại cũng không có gì, đến lúc đó nhìn thử.
Coi như mang theo Mộ Tuyết đi xung quanh giải sầu, tỷ như đi Đông Lâm sơn một chuyến.
Ngoài ra còn có biển hoa.
Kiếp trước không đi ngắm được, kiếp này khẳng định có thể.
Đó là hắn giữ lại vì Mộ Tuyết.
Nghĩ như vậy Lục Thủy nhìn sang Mộ Tuyết, nhìn thấy Mộ Tuyết đang tươi cười.
Chỉ là tươi cười có chút gượng ép, trong mắt chứa sát ý.
Giống như đang nói, Lục thiếu gia, đêm nay ngươi phải cẩn thận chút nha.
Lục Thủy: "..."
Một giây sau, hắn trừng mắt trở lại, giống như đang nói, ta vừa mới khoe vợ, có vấn đề gì sao?
Mộ Tuyết hừ lạnh trong lòng, an tâm ăn mì.
Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp có hơi khó chịu.
Tại sao họ lại ngồi cùng bàn với một cặp phu thê?
Một lát sau.
Bọn họ rốt cục cũng ăn xong mì thịt bò, nhưng điều khiến Lệ Thiên Xích khó hiểu chính là, vì sao thịt bò của Lục Thủy nhiều hơn của hắn?
Cũng không phải chủ tiệm cho ít.
Mà là của Lục Thủy bọn họ siêu nhiều.
Cảm giác bị đối xử khác biệt, chủ cửa tiệm này quá đáng thật sự.
Lần sau hắn muốn thêm thịt bò để lấy lại thể diện.
Khi thanh toán.
Lệ Thiên Xích đại khí nói:
"Lần này ta trả tiền, Đông Phương đạo hữu chớ có từ chối."
Lục Thủy có chút kinh ngạc, Lệ Thiên Xích nhiệt tình như lửa đốt, làm hắn không có cách nào từ chối được.
Sau đó liền khách khí nói:
"Vậy sau đó ta sẽ đưa Lệ đạo hữu một đoạn đường."
Lệ Thiên Xích: "???"
Hắn có cảm giác mình bị mạo phạm, chỉ là không có việc gì, hắn sẽ dạy Lục Thủy phải làm người như thế nào.
Rời khỏi quán mì, Lục Thủy quyết định đưa Lệ Thiên Xích một đoạn đường, sau đó hắn muốn dẫn Mộ Tuyết đi ăn thứ khác.
Chỉ là bởi vì có người ngoài, Mộ Tuyết ăn rất bình thường.
Đôi khi, người ngoài có khả năng răn đe hơn hắn.
"Đông Phương đạo hữu tò mò về Lưu Hỏa không?" Trên đường đi Lệ Thiên Xích mở miệng hỏi.
Lục Thủy nhìn Lệ Thiên Xích, trong lúc nhất thời có ý cười:
"Lệ đạo hữu rất hiểu Lưu Hỏa?"
"Cũng không phải hiểu biết lắm, nhưng ta biết hắn ở đâu."
"Đông Phương đạo hữu có muốn đi xem không?" Lệ Thiên Xích nhìn Lục Thủy hỏi.
Tựa như là đang mời.
Chờ đợi Lục Thủy trả lời.
Hòa Vũ Diệp đứng một bên không nói gì, nàng biết mục đích của Lệ Thiên Xích chính là chuyện này.
Dùng Lưu Hỏa thu hút sự chú ý của Lục Thủy, sau đó dẫn hắn ra khỏi trấn nhỏ Thu Vân.
Sau đó ra tay.
Lục Thủy vốn tưởng rằng đối phương muốn chờ hai ngày, không nghĩ tới lại có tính toán như vậy.
"Ở đâu?" Lục Thủy tò mò hỏi.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, không rõ vì sao hắn lại muốn đi xem bản thân mình.
Hắn chỉ nàng là được rồi.
Trong mắt nàng toàn là Lục Thủy.
Nàng đã nhìn thấy, hai người này có mục đích riêng của mình.
Đối phương cố ý đến tiếp cận Lục Thủy, mà Lục Thủy biết đối phương cố ý tiếp cận, sau đó cho đối phương cơ hội ra tay.
Tại sao?
"Phế tích nằm bên ngoài trấn nhỏ Thu Vân có dấu vết đại đạo, có một dấu vết cực kỳ đặc biệt, mà rất có thể Lưu Hỏa sẽ sang bên kia tìm hiểu." Lệ Thiên Xích nói.
"Thì ra là như thế." Khoé môi Lục Thủy chứa ý cười nói:
"Lệ đạo hữu dẫn đường đi, ta cũng muốn đi xem Ẩn Thiên tông Lưu Hỏa có chỗ siêu phàm gì.
Kiếm Nhất Phong ta vẫn không phục."
"Không sai, Đạo Tông ta cũng không phục.
Chỉ là một Lưu Hỏa, làm sao có thể so sánh với Vũ Niết của chúng ta." Lệ Thiên Xích mặt mày hớn hở.
"Không không, vẫn là Kiếm Nhất Phong của ta lợi hại.
Đạo Tông Vũ Niết kém hơn Kiếm Khởi của chúng ta nhiều." Lục Thủy cũng cười bất bình vì Kiếm Nhất Phong.
Lục Thủy và Lệ Thiên Xích nhìn nhau cười một tiếng.
"Mời Đông Phương đạo hữu." Lệ Thiên Xích làm mời động tác.
"Mời Lệ đạo hữu trước." Lục Thủy làm động tác mời theo.
"Cùng nhau."
"Cùng nhau."
"Ha ha ha."
Mộ Tuyết: "..."
Hòa Vũ Diệp: "..."
Luôn có cảm giác hai người kia kỳ kỳ quái quái.
Chỉ là nếu đã muốn đi ra ngoài, các nàng cũng không nói gì thêm.
'Mộ gia tiểu thư cũng đi theo, tốt nhất ngươi chớ có làm loạn.' Hòa Vũ Diệp truyền âm cho Lệ Thiên Xích.
Muốn giáo huấn Lục Thủy thì cứ giáo huấn.
Nhưng để Mộ gia tiểu thư xuất hiện ngoài ý muốn mảy may, đó là trí mạng.
Cho nên người này rất phiền phức, kỳ thật bây giờ không phải là cơ hội tốt nhất để ra tay
Nếu như chỉ có một mình Lục Thủy, như vậy ra tay sẽ dễ dàng rất nhiều.
“Lúc sắp bắt đầu, ngươi làm nàng hôn mê đi.
Như vậy sẽ không hù doạ nàng, cũng sẽ không để Lục Thủy mất mặt.
Càng không có khả năng để nàng bị thương.” Lệ Thiên Xích truyền âm cho Hòa Vũ Diệp.