Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1157 - Chương 1157: Vợ Chồng Chung Vương Tọa 3

Chương 1157: Vợ chồng chung Vương tọa 3 Chương 1157: Vợ chồng chung Vương tọa 3

Vợ chồng chung Vương tọa 3

Hòa Vũ Diệp không nói gì, trực tiếp đưa tay chỉ hướng Lệ Thiên Xích.

Lệ Thiên Xích: "..."

Chuyện này hết đường chối cãi.

Rõ ràng là bỏ phiếu, cùng hắn có quan hệ gì?

Lục Thủy nhìn Lệ Thiên Xích, dường như rất hiếu kì, người này có tư cách đưa hắn lên danh sách khách hộ ?

Không phải nói chỉ có người của Lục gia mới có thể đưa hắn lên sao?

Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút.

Mộ Tuyết cũng có chút hiếu kỳ, Lục Thủy làm sao lại hiếu kỳ ai đưa hắn lên trên đây?

Giả mạo Thiếu Tông chủ nhà người khác, bị đưa lên không phải rất bình thường sao?

Chỉ là nàng đi lên thế nào?

A, hình như là vì đoạt đồ vật.

Cho nên nàng liền không hỏi, tránh khỏi xấu hổ.

Da mặt nàng mỏng, không giống Lục Thủy.

Dù sao da mặt dày, Lục Thủy nắm bắt không thoải mái.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết liếc mắt một cái, phát hiện Mộ Tuyết đang nhìn hắn chằm chằm.

Không biết đang suy nghĩ gì.

Mộ Tuyết đầu óc còn có thể chứa vật gì tốt?

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Lệ Thiên Xích, dự định tiếp tục hỏi rõ ràng.

Mộ Tuyết cảm giác là lạ, vừa mới Lục Thủy giống như đang mắng chính mình không chứa nổi đồ gì tốt.

A đúng, Lục Thủy vốn không phải là đồ vật.

Ừm, cái này hình như cũng không đúng.

Là đồ vật?

Có còn là đồ vật hay không?

"Tại sao phải đưa ta lên?" Lục Thủy hỏi.

Vấn đề này làm Lệ Thiên Xích có chút khó trả lời, xoắn xuýt xong, Lệ Thiên Xích mới nói:

"Thiếu Tông chủ không nói với chúng ta muốn làm Thiếu Tông chủ, chúng ta liền không cẩn thận đưa Thiếu Tông chủ lên.

Nếu như Thiếu Tông chủ tới chào hỏi với chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ ủng hộ Thiếu Tông chủ."

Lục Thủy: "... ."

Hắn vốn chính là vì làm bộ, tới cửa nói làm gì?

Ai ăn no rỗi việc muốn làm Thiếu Tông chủ.

Chỉ là cảm giác êm tai, lợi hại, mới nói như vậy.

Còn không phải tên của hắn ở tu chân giới không dùng được.

Chỉ có thể đổi một cái khác dễ dùng.

Chỉ là, chuyện này cùng hắn bị đưa lên có quan hệ gì?

"Ngươi vừa mới nói chính là Lưu Hỏa bị đưa lên?" Lục Thủy hỏi.

"A?" Lệ Thiên Xích cũng kinh ngạc:

"Thiếu Tông chủ không phải nói Lưu Hỏa sao?"

Lưu Hỏa lên hay không lên bí giám có quan hệ gì với ta?

Lục Thủy trong lòng hoàn toàn không để Lưu Hỏa vào mắt.

"Ta là hỏi danh sách hộ khách, ai đưa ta lên danh sách hộ khách?" Lục Thủy hỏi.

Lệ Thiên Xích ngay từ đầu không thể lĩnh ngộ ý tứ Lục Thủy, hiện tại mới phản ứng được.

Lục Thủy làm sao lại để ý Lưu Hỏa lên danh sách?

Tìm phiền toái cũng không đến nỗi hiện tại mới tìm.

Cho nên là danh sách hộ khách…

Không đúng, Lục Thủy làm sao biết danh sách hộ khách?

Tông môn có phản đồ?

Khốn nạn, kẻ nào vận khí tốt như vậy, trực tiếp ôm đùi.

"Thiếu Tông chủ, cái này thật ra không có kí tên, chỉ là chúng ta có suy đoán." Lệ Thiên Xích nhìn Lục Thủy giải thích nói:

"Danh sách hộ khách chỉ có những người ở tầng cao mới có thể tiếp.

Nhưng mà danh sách của Lục Thiếu gia không phải chúng ta tiếp, mà là Tông chủ tiếp.

Tông chủ tiến vào Mê Vụ Chi Đô từ rất nhiều năm trước, từ đây mất đi tung tích.

Mà Lục gia hẳn chỉ có một người có thực lực câu thông Mê Vụ Chi Đô."

Sau đó Lệ Thiên Xích không nói nữa.

Không dám.

Vị kia chính là siêu cấp đại lão đấy.

Đột nhiên, Lệ Thiên Xích phát hiện, Lục gia không phải thứ bọn hắn chọc nổi.

Không, có lẽ Tộc trưởng Lục gia bọn hắn còn chọc nổi.

Lục gia đều là một đám quái vật sao?

Mộ Tuyết nghe hiểu, Lục Thủy bị người trong nhà đưa lên Ẩn Thiên Bí Giám, cho nên một mực cùng người này chơi.

Vì chính là lúc đối phương hoàn thành nhiệm vụ, dạy đối phương làm người.

Hỏi là ai đưa hắn lên.

Chỉ là theo đối phương nói như vậy, là ai liền rõ ràng.

Đại trưởng lão.

Lục Thủy chau mày.

Đại Trưởng lão mày rậm mắt to, thế mà âm hiểm như thế.

Ngày nào phải họa mày rậm mắt to cho hắn.

Muội muội đi ra, để nàng ra.

Trừng phạt, cũng là trừng phạt muội muội của hắn.

Không có quan hệ gì với hắn.

"Hiện tại danh sách hộ khách ở trên người ngươi, chúc mừng ngươi, đánh bại ta." Lục Thủy nhìn Lệ Thiên Xích nói.

Lưu Hỏa yêu treo treo, danh sách hộ khách thì đừng treo.

Ảnh hưởng danh vọng của hắn.

Còn nữa, Lưu Hỏa có Tử Y Thần Nữ bồi tiếp, một mình hắn treo ở phía trên làm gì?

Chẳng lẽ đưa Mộ Tuyết lên?

Thôi được rồi, Ẩn Thiên Tông qua mấy ngày nữa không chừng liền không còn.

Nghe được Lục Thủy nói, Lệ Thiên Xích có chút không dám đáp ứng, nhưng Lục Thủy cũng không tính toán đợi đối phương đáp ứng.

Hắn đứng dậy, sau đó lôi kéo tay Mộ Tuyết, thuận tiện kéo Mộ Tuyết lên.

Vương tọa biến mất theo.

"Lần sau mời các ngươi ăn mì." Lục Thủy lưu lại một câu liền mang theo Mộ Tuyết rời đi.

Lúc này, thiên địa giống như vỡ vụn.

Tiếp đó tan rã.

Bầu trời vẫn là bầu trời đó, đại địa vẫn là đại địa đó.

Nhưng Lệ Thiên Xích cùng Hòa Vũ Diệp cảm giác vị trí không gian của chính mình bỗng trống trải rất nhiều.

Nói cách khác, vừa mới nãy thật ra là không gian bị đóng lại?

Quả nhiên, bọn họ ngay từ đầu đã định xuất thủ.

"Đúng rồi, nhớ kỹ giữ bí mật." Lục Thủy sắp rời đi lại đột ngột nói.

Lệ Thiên Xích cùng Hòa Vũ Diệp nào dám có chút chần chờ.

Ngay lập tức đáp ứng.

Chờ Lục Thủy bọn họ rời đi, Lệ Thiên Xích cùng Hòa Vũ Diệp mới trực tiếp ngồi dưới đất.

Hòa Vũ Diệp tâm tính thiện lương mệt mỏi, đời này mất mặt cũng không nhiều như hôm nay.

Trước mặt Tử Y Thần Nữ giả trang Tử Y Thần Nữ.

Nàng về sau muốn sống sót bằng cách nào?

Bị người phát hiện, đời này đều bị hủy.

Bịch.

Lệ Thiên Xích lấy đĩa ra, cùng quả mận bắc đen nhánh.

Ép một chút.

"Ta đi tìm cho ngươi một con chó đi, để hôm nay ngươi ăn đủ.

Thuận tiện đi livestream, gọi Tông chủ trở về." Hòa Vũ Diệp nói.

"Ngoài ý muốn nha, khó tránh khỏi." Lệ Thiên Xích ăn quả mận bắc mới thở phào nhẹ nhõm:

"Bởi vậy đã biết đại bí mật, hẳn là vinh hạnh."

"Ha ha." Hòa Vũ Diệp nhìn Lệ Thiên Xích âm thanh lạnh lùng nói:

"Vậy tay ngươi run cái gì?

Lừa ăn lừa uống kích động?"

"Không có chuyện gì." Lệ Thiên Xích an ủi:

"Lục Thủy không phải Thiếu tông chủ mà Tông chủ quyết định, chúng ta còn có Tông chủ.

Ta nhất định lấy lòng Tông chủ, ra mặt cho chúng ta.

Bằng không thì ta ăn phân cho các ngươi nhìn."

Nghe được câu này, Hòa Vũ Diệp biến sắc:

"Cầu ngươi, đừng nói lời này."

Nói chuyện một cái chuẩn, ai nhận được.

Ngươi muốn ăn ngươi liền ăn.

Không được nàng có thể đi mua.

Lệ Thiên Xích: "..."

——

Chạng vạng tối.

Mặt trời sắp xuống núi.

"Lục thiếu gia, ta so với lúc giữa trưa nặng bao nhiêu cân?"

Trên đường Mộ Tuyết đi bên người Lục Thủy.

"Tìm một góc không có người, ta ôm một chút nhìn thử." Lục Thủy bình tĩnh nói.

"Nơi này cũng không ai, sao không ở nơi này ôm?" Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, dáng vẻ cảnh giác.

Lục Thủy: "..."

Ngươi cảnh giác cái gì?

Mộ Tuyết vẻ mặt ý cười nhìn Lục Thủy, sau đó đứng tại chỗ chờ Lục Thủy đến ôm.

Lục Thủy cũng không nói thêm gì, mà đi vào trước mặt Mộ Tuyết, sau đó đưa tay ôm bên hông Mộ Tuyết.

Cũng không định ôm công chúa, vậy quá phiền phức.

Ôm Mộ Tuyết xong nhấc lên liền tốt rồi.

Đây cũng là ôm.

Mộ Tuyết cũng nghĩ như vậy, dù sao có thể dựa vào trên người Lục Thủy, cũng rất vui vẻ nha.

Hai người đang ôm, Lục Thủy không nói gì, mà dùng hạ sức lực, Mộ Tuyết chân kiễng, nhưng mà vừa mới kiễng một điểm, liền trực tiếp rơi xuống.

Mộ Tuyết: "???"

"Chờ một chút, vừa nãy tay chưa chuẩn bị kỹ." Lục Thủy giải thích.

Sau đó Lục Thủy lại tiếp tục dùng sức.

"Ách ~"

Dường như rất cật lực.

Lúc này chân Mộ Tuyết lại một lần nữa kiễng lên, cách mặt đất nửa phần, lại vô lực rơi xuống.

Dường như đến cực hạn.

Sau đó Lục Thủy buông Mộ Tuyết ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thật lâu không nói gì.

Lại trong chốc lát, Mộ Tuyết liền cúi đầu nhìn chân Lục Thủy, sau đó nhấc nhấc váy dài động cước bắt đầu giẫm.

Không ngừng giẫm, Lục Thủy tránh mấy lần, không thể né tránh toàn bộ.

Cuối cùng bị giẫm mấy cước.

Lục Thủy chết rồi, đêm nay chết.

Có vài người nhìn như còn sống, trên thực tế đã chết đi.

Lục Thủy chính là như vậy.

Không phải đánh chết, là cắn chết.

Lại dám nói nàng béo.

Bình Luận (0)
Comment