Ra mặt vì em gái 1
“Lục Thiếu gia, ngươi nói đi, có phải ta mập lên không?"
Mộ Tuyết đạp Lục Thủy xong, liền bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có đôi khi Lục Thủy rất thiếu đánh.
Kiếp trước không nổ mật thất của hắn, hắn cũng không quên, nổ xong lại nói nàng không đúng.
Lục Thủy cúi đầu nhìn thoáng qua, dường như đang suy nghĩ.
Mộ Tuyết: "..."
Nàng lập tức giang hai tay trước mắt Lục Thủy, có chút sốt ruột nói:
"Ở bên ngoài, đừng nhìn lung tung."
Lục Thủy nhìn giày Mộ Tuyết, lại nhìn tay Mộ Tuyết, tò mò nói:
"Ta chỉ muốn nhìn xem Mộ Tiểu thư mang giày gì, giẫm người đau như vậy."
Mộ Tuyết: "..."
"Mộ Tiểu thư vừa rồi cho rằng ta đang nhìn cái gì?" Lục Thủy cầm tay Mộ Tuyết, nhìn thẳng vào mắt Mộ Tuyết.
"Lục Thiếu gia không biết nhìn chằm chằm chân con gái là chuyện không lễ phép sao?" Mộ Tuyết hỏi ngược lại.
"Như vậy hả?" Lục Thủy gật gật đầu.
Sau đó Lục Thủy ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chân Mộ Tuyết.
"Lục Thiếu gia, ngươi đang làm gì vậy?" Mộ Tuyết có chút nghi hoặc.
Lúc này, Lục Thủy ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tuyết.
Khi hắn ngẩng đầu, Mộ Tuyết đột nhiên khom lưng cúi người, sợi tóc nàng dài đến bên tai, cuối cùng rơi xuống trước mặt Lục Thủy.
Chạm vào đôi môi Lục Thủy.
Chỉ là nàng lại lập tức đứng lên, sau đó giả bộ không có chuyện gì xảy ra.
Lục Thủy sửng sốt một chút.
Hắn vốn muốn kéo cừu hận, nhưng giờ cứng rắn nuốt lời vào.
"Lục Thiếu gia, ta khuyên ngươi thức thời một chút, không nên chọc ta tức giận." Giọng nói Mộ Tuyết vang lên.
Đã chọc được một ngày.
Lục Thủy đứng lên, sau đó vươn tay kéo Mộ Tuyết, nói:
"Đi thôi, trở về."
Mộ Tuyết mang theo ý cười đuổi theo.
Trên đường đi nàng lại một lần nữa đặt câu hỏi:
"Vừa rồi Lục Thiếu gia đang nhìn cái gì?"
"Đang nhìn có phải có thứ gì đó dính trên chân Mộ Tiểu thư hay không, làm Mộ Tiểu thư nặng như vậy, đè ở trong lòng ta, di chuyển cũng không chuyển được." Lục Thủy nhẹ giọng trả lời.
"Hừ hừ hừ."
Mộ Tuyết hừ không nói lời nào.
Khi bọn họ đi đến sườn đồi, trời hoàn toàn tối.
Chỉ trong nháy mắt mặt trời đã lặn, cả bầu trời tối đen.
Màu đen bất thường.
"Hình như có chút đen." Mộ Tuyết nhìn bầu trời nói.
"Đúng là có chút đen, nơi này còn chưa có đèn đường." Lục Thủy cảm giác thiết lập nơi này không bình thường.
"Lục Thiếu gia, ngươi là tu chân giả, người không nhìn thấy đường là ta."
"Mộ Tiểu thư nắm tay ta là được."
Mộ Tuyết không nói gì, tỏ vẻ đồng ý.
Mà đúng lúc này, bầu trời xuất hiện ba đạo ánh sáng.
Có chút chói mắt.
Tựa như muốn tranh huy với trăng sáng.
Hôm nay không có mặt trăng.
Đó chính là ánh trăng cũng phải nhường đường.
Lục Thủy nhìn nhìn, cảm giác được một phần sức mạnh, không chỉ như thế, ba đạo ánh sáng này hô ứng lẫn nhau, giống như một trận doanh.
Nhưng chỉ một lát sau, từ ba đạo ánh sáng giống như có sức mạnh tràn ra, đang tạo áp lực về phía nào đó.
Thiên địa mệnh lý nơi hào quang chiếu tới xuất hiện hỗn loạn, loại hỗn loạn này trực tiếp hướng về phía Lục gia.
Đó là sức mạnh vô hình với mắt thường, ở nơi sức người không thể chạm tới.
Kiếm của Đại Trưởng lão ngược lại có thể thử chém xuống những hỗn loạn này, nhưng mà...
Có một số điều sức người khó có thể chạm tới được, chẳng hạn như ba điểm sáng như sao kia.
Đại Trưởng lão sẽ phải bận rộn một hồi.
Sau đó hai người bọn họ đều không thèm để ý đến ba đạo Tinh Thần Chi Quang này nữa.
Mà là tiếp tục đi về phía Lục gia.
"Lục Thiếu gia, ngươi nói muội muội sau khi sinh ra liệu có rất lợi hại hay không?"
"Hẳn là sẽ không."
"Tại sao?"
"Con gái Đông Phương gia sinh ra đều tương đối giống Đông Phương Tra Tra, đều như nhau."
"Trà Trà mười tám tuổi Tam giai, Lục Thiếu gia lúc mười tám tuổi mới mấy giai? Trà Trà Nhị giai là có thể ngự kiếm phi hành, Lục Thiếu gia thì sao?"
"..."
So sánh như vậy, hắn thật đúng là không sánh bằng.
Hình như Mộ Tuyết cũng không sánh bằng, không đúng, ba năm trước Mộ Tuyết mười sáu tuổi.
Nghiền nát Đông Phương Tra Tra.
Không biết xấu hổ.
"Lục Thiếu gia có phải đang suy nghĩ chuyện gì quá đáng không?"
"Trong lòng đang nhớ tới Mộ tiểu thư."
“...”
...
"Nguy hiểm mà ngươi nói chính là cái này?"
Nhị Trưởng lão nhìn chân trời đột nhiên xuất hiện ba tinh quang, hỏi Cửu một bên.
"Ừm." Cửu ngồi trên ghế, lắc lư chân nói,
"Có phải cảm thấy không có gì nguy hiểm không?
Ngươi tu vi quá yếu, cũng không phải là nói phương diện này.
Cho nên không cảm thấy điều bất bình thường.
Ta sẽ giúp ngươi cảm nhận nó."
Nói xong Cửu liền trực tiếp biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Nhị Trưởng lão.
Một ngón tay nho nhỏ điểm vào mi tâm Nhị Trưởng lão.
Chỉ là chỉ một ngón tay, Nhị Trưởng lão liền cảm giác thế giới trong mắt bắt đầu thay đổi, dường như nàng có thể nhìn thấy mọi căn nguyên của vạn vật.
"Ngẩng đầu."
Giọng nói của Cửu vang lên.
Nhị Trưởng lão ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ là trong nháy mắt ngẩng đầu, con ngươi Nhị Trưởng lão liền co rụt lại.
Nàng nhìn thấy ba đạo tinh quang nối liền, phát triển ra vô số nhánh, cấu thành một bàn tay vô hình.
Mà bàn tay này dường như che đậy toàn bộ Lục gia.
Trên không Lục gia có phức tạp tuyến đoàn, hết thảy đều bị giảo loạn.
Một đạo ánh sáng sáng tỏ dường như bị che đậy, bắt đầu biến suy yếu.
Sức mạnh kia, nàng thông qua Cửu nhìn thấy, nhưng nàng không hiểu đây là cái gì.
Sức người không thể đuổi kịp.
Nàng đột nhiên có chút rõ ràng.
Cái này…
"Rất kinh ngạc sao?" Cửu lấy ra tay, cười hỏi.
"Vì sao lại để ta nhìn?" Nhị Trưởng lão hỏi.
Trước kia Cửu không cho nhìn, cũng không cho nói.
Chưa từng hào phóng như hôm nay.
Nàng còn chưa nói gì, Cửu đã chủ động cho nàng nhìn.
"Để ngươi mở mang kiến thức một chút cảm giác bất lực kia, sau đó cầu ta dạy cho ngươi." Cửu vừa cười vừa nói.
"Dạy cách có thể hóa giải nguy cơ từ đứa bé của Lê Âm sao?" Nhị Trưởng lão nhìn về phía Cửu hỏi.
"Không thể." Cửu trực tiếp lắc đầu, nhưng vẫn nói nhiều thêm một câu:
"Nhưng ngươi có thể tự tin hơn rất nhiều."
"Ngươi dường như rất muốn dạy ta?
Bởi vì ta đáng yêu sao?" Nhị Trưởng lão hỏi.
Cửu dùng hai tay xoa xoa mặt Nhị trưởng lão:
"Sao ngươi cũng nói chính mình đáng yêu rồi?"
"Không phải sự thật sao?" Nhị Trưởng lão phản bác, sau đó hỏi vấn đề trước đó:
"Bằng không thì tại sao ngươi phải dạy ta?"
"Đúng, cũng là bởi vì ngươi đáng yêu." Cửu thu tay lại nói.
Nhị Trưởng lão không tiếp tục hỏi nhiều, mà là một bước rời khỏi chỗ mình ở.
Lúc nàng xuất hiện thì đã ở trong rừng trúc, bàn tay đặt ở trong túi áo, từng bước một đi sâu vào trong rừng trúc.
Một lát sau, Nhị Trưởng lão đã đứng ở bên hồ nước.
Lúc này, ở đình giữa hồ nước, hình như có người đang đứng nhìn lên trời cao.
"Có người nói cho ngươi rồi?" Âm thanh thuộc về Đại trưởng lão truyền tới.
Bình tĩnh không dao động.
"Sức người khó mà với tới, chỉ có thể kéo dài thời gian." Nhị Trưởng lão nhẹ giọng trả lời.
"Lê Âm bên kia liền giao cho ngươi." Đại Trưởng lão không có để ý chuyện sức người có thể với tới hay không.
Hắn muốn làm, chỉ đơn thuần là hắn muốn làm.
Mà đứa bé, đương nhiên phải giao cho Nhị Trưởng lão.
"Được." Nhị Trưởng lão không hỏi nhiều.
Sau đó một trận gió nổi lên, một kiếm ý yếu ớt phóng lên chân trời, tiến vào một đoàn tuyến đoàn.
Giờ phút này tuyến đoàn hỗn loạn trước kia đột nhiên ít đi một chút.
Kiếm ý kia trở thành chướng ngại đầu tiên ngăn cản bàn tay vô hình kia.
"Thân là Đại Trưởng lão Lục gia, chức trách đầu tiên của hắn chính là tranh thủ đủ thời gian cho người đến sau." Giọng nói cú Cửu vang lên.
Nhị Trưởng lão cúi đầu không nói gì.
Nàng nhớ tới chuyện trước đây thật lâu.
Chính là lúc nàng suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cảm giác có người sờ đầu của nàng.
Là Cửu.
Tung bay ở bên người nàng, sờ đầu của nàng, vẻ mặt từ ái.
"Tiểu Tiểu Đình đáng yêu nhất."
Nhị Trưởng lão nhìn Cửu có chút sững sờ, trong nháy mắt đó nàng thế mà không có cảm giác được sự trêu đùa của Cửu.
Sau đó nàng cất bước rời đi.
Nên nghĩ cách bảo vệ đứa bé của Lê Âm.
...