Mộ Tuyết: Lục Thiếu gia, ta thành công cụ hình người rồi? 1
Lục Thủy đi trên một con đường nhỏ.
Dưới tình huống bình thường, hắn lên Lục giai, toàn bộ Lục gia sẽ không có ai có thể phát giác được hắn.
Nhưng lần này, hắn trực tiếp sử dụng sức mạnh thiên địa.
Đừng nói Đại Trưởng lão trên trời không rảnh, có rảnh cũng không phát hiện được hắn.
Hắn muốn giấu, ngay cả Mộ Tuyết cũng…
Được rồi, nếu Mộ Tuyết tìm đến.
Có đôi khi, vấn đề không phải ở sức mạnh.
Mộ Tuyết không nói đạo lý, khó đối phó.
Lúc đi vào trong sân nhỏ của Mộ Tuyết, sức mạnh thiên địa bắt đầu khuếch tán, bao trùm gian phòng của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết dù có ở bên trong vận dụng sức mạnh cường đại, thì hắn cũng không bị phát hiện.
Kẽo kẹt!
Lục Thủy đẩy cửa vào.
Đợi hắn bước vào phòng, đóng cửa vào rồi, Mộ Tuyết mới chui từ trong ổ chăn ra ngoài, nàng nhìn Lục Thủy, vẻ mặt khẩn trương, hỏi:
“Không bị ai theo dõi chứ?”
Lục Thủy: “...”
Hai người rõ ràng là vợ chồng bình thường, vì sao phải làm thành thế này?
Cho dù có công khai, thật ra cũng không có gì.
Gì mà chưa thành hôn chứ.
Cũng chỉ còn có ba tháng nữa.
“Mộ Tiểu thư, lời nói của nàng sẽ khiến người khác hiểu lầm.” Lục Thủy tiếp lời.
“Lục Thiếu gia đã là người trưởng thành, phải học cách trở nên thông minh hơn một chút.” Mộ Tuyết ngồi dậy, nhìn Lục Thủy.
Chăn mền bị xốc lên, có thể thấy được váy ngủ của Mộ Tuyết.
Lúc này, Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, không nói lời nào.
Giống như đang chờ Lục Thủy khen nàng.
“Không đốt đèn, ta không nhìn thấy.” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Soạt!
Tử khí khuếch tán.
Lục Thủy: “...”
Hắn chỉ nói thật mà thôi.
Lốp bốp.
Ầm!!!
Ánh sáng tím lấp lóe.
Hồi lâu sau, tiếng động mới lắng xuống.
Lúc này, Lục Thủy bị đè trên chăn đánh, cảm giác như toàn bộ máu trên người đều bị ứ đọng lại.
Mộ Tuyết dựa trên bụng Lục Thủy, sau đó vẫy vẫy đôi chân dài phát ra ánh sáng màu tím nhạt, vẻ mặt vui vẻ.
Có thể trực tiếp đánh Lục Thủy, quả nhiên mới là vui vẻ nhất.
Lục Thủy sẽ không tỉnh lại, bị nàng đánh đều là đáng đời.
(Lục Thủy: Ta tỉnh, ta cảm thấy mình không có vấn đề gì, là do lòng của nữ nhân như kim đáy bể.)
“Ngươi vừa nói cái gì?” Mộ Tuyết đang tựa đầu trên bụng Lục Thủy đột nhiên ngẩng lên hỏi.
Là đang chất vấn.
“A?” Lục Thủy ngơ ngác:
“Ta vừa mới nói cái gì?”
“Lục Thiếu gia, về sau ít nói xấu ta trong đầu đi.” Mộ Tuyết quơ quơ nắm tay nhỏ, cảnh cáo nói.
Lục Thủy: “???”
Đầu óc Mộ Tuyết lớn lên thế nào vậy?
Nói chuyện không có logic.
“Hừ.” Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục dùng bụng Lục Thủy làm gối đầu.
Chân của nàng để giữa không trung, có tử khí đỡ lấy giúp nàng.
Dường như chính là để cho Lục Thủy nhìn.
“Lục Thiếu gia nói xem liệu bụng ta sẽ có phản ứng gì không?” Mộ Tuyết hỏi.
“Nói thẳng cho nàng biết là sẽ không, cho nên ta mới tới đây để vả mặt trực giác.” Lục Thủy nói.
Nghe thấy câu này, Mộ Tuyết đột nhiên ngồi dậy nhìn Lục Thủy, rất nghiêm túc hỏi:
“Ý của Lục Thiếu gia là, chỉ vì muốn vả mặt trực giác nên mới tới đây?
Ta chỉ là một công cụ hình người sao?”
Lục Thủy: “...”
Có thể nói đạo lý một chút không?
…
Sáng sớm hôm sau.
Lục Thủy mở mắt, sắp tới thời gian đọc sách.
Nhìn Mộ Tuyết vẫn còn ngủ say bên cạnh, Lục Thủy cũng không có ý định ở lại thêm, hoạt động thường ngày không thể ngừng được.
Nếu không sao có thể mạnh lên?
Mộ Tuyết cho rằng như vậy là có thể ngăn cản hắn mạnh lên sao?
Người si nói mộng.
Có điều…
Mộ Tuyết nhìn quả nhiên đẹp mắt, chắc chắn đã tu luyện mị thuật, nếu không sao người một lòng muốn mạnh lên như hắn sao lại có ý muốn ở lại chỗ này chứ?
Mị thuật này thật đáng sợ.
Thế mà có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện trầm luân ở đây.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng xong, Lục Thủy liền cất bước rời đi, không có ý định đánh thức Mộ Tuyết.
“Lục Thiếu gia, vừa sáng sớm đã không muốn nhận nợ rồi sao?” Lục Thủy vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mộ Tuyết.
Hắn quay đầu nhìn Mộ Tuyết trốn trong ổ chăn lộ ra con mắt thật to, giống như có chút oán giận, khiến hắn nhất thời cảm thấy mình quả thật không đúng.
Sau đó, hắn ngồi xuống mép giường, chân thành nói:
“Ta không đi.”
Mộ Tuyết: “...”
“Mộ Tiểu thư chắc hẳn rất vui vẻ.” Lục Thủy ôn nhu nói.
Mộ Tuyết: “...”
Nàng trùm chăn lên, xấu hổ nói:
“Vừa rồi ta không nói gì cả.”
Lục Thủy không nói gì, mà chậm rãi kéo chăn xuống, khi khuôn mặt Mộ Tuyết dần lộ ra, hắn liền đụng nhẹ trán lên trán Mộ Tuyết.
Lúc này, hắn mới đứng dậy rời đi.
Mộ Tuyết đầy ý cười nhìn Lục Thủy rời đi.
Đến cửa, Lục Thủy lại đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, nói:
“Đầu của Mộ Tiểu thư, thật cứng.”
Nói xong, Lục Thủy lập tức động thủ.
Ầm!
Nháy mắt rời khỏi phòng Mộ Tuyết.
Cùng lúc, gồi của Mộ Tuyết cũng nện lên trên cửa.
Mộ Tuyết thở phì phò, mở cuốn sổ nhỏ ra.
Trước ghi lại đã, tránh sau này lại quên mất.
— —
Lục Thủy không quay về sân nhỏ của mình ngay, mà lại đi thẳng về phía tiểu trấn Thu Vân.
Hôm nay hắn muốn liên lạc với một số người.
Làm chuẩn bị cho chuyện sau này.
Không đến mấy ngày nữa hẳn sẽ phải đi Mộ gia.
Không biết có thể kéo cha vợ xuống nước hay không, hẳn là sẽ không dễ.
Thôi được rồi, bên kia có Khởi Nguyên Thạch, nhỡ đâu bị nhằm vào, cái được không bù nổi cái mất.
Nếu như có thể liên hệ được với Tông chủ Ẩn Thiên Tông, không biết có thể lấy được chút tin tức nào từ chỗ hắn hay không.
Cũng không dễ dàng.
Đẳng cấp không bằng nhau.
Trước mắt chỉ có thể dựa vào chính hắn, có điều cũng không quá gấp.
Trước tiên làm rơi ba ngôi sao trên trời đi.
Lục Thủy nhìn lên ba ngôi sao đã không còn rõ ràng trên bầu trời, thầm nhủ.
Trước kia chưa từng làm công trình nào lớn như vậy, cũng chỉ có ba vị kia mới có thể khiến hắn đi bố trí thứ phiền toái như vậy.
Cũng may, Thiên Sinh Thần không tham dự vào trong đó, nếu không thì công trình sẽ càng lớn hơn.
Lần thức tỉnh trước khiến Thiên Sinh Thần tiêu hao không ít.
Lần thức tỉnh tiếp theo không biết sẽ là khi nào, hoặc là bây giờ đang ẩn núp, hoặc là muốn ngư ông đắc lợi.
Có điều áp chế ở hải vực Không Minh vẫn còn, đối phương cũng không tạo ra động tĩnh quá lớn.
Chi ít tam đại thế lực không có sinh động như vậy.
Đi vào tiểu trấn Thu Vân, Lục Thủy tùy tiện tìm một chỗ không người, lấy ra điện An Linh.
Triệu hoán xong, Lục Thủy liền an tĩnh chờ Cô Ảnh lão nhân tới.
Cô Ảnh lão nhân từ trong An Linh điện xuất hiện.
Lão đứng trước mặt Lục Thủy, quỳ một chân trên đất, cung kính nói:
“Vương.”
“Cần các ngươi làm một số việc.” Lục Thủy ra lệnh cho Cô Ảnh lão nhân đứng lên.
Cái danh vương này hắn không thoát được đúng không?
Có điều vấn đề cũng không lớn.
Chờ nhóm người Cô Ảnh lão nhân này chết đi rồi, Vương cũng không còn ai gọi nữa.
Mặc dù bọn họ đều đã chết rồi, nhưng anh linh cũng có giới hạn cuối cùng.
Trước sự vĩnh hằng, trường sinh cũng chỉ là thứ nhỏ bé.