Mộ Tuyết: Lục Thiếu gia, ta thành công cụ hình người rồi? 2
“Vì Vương xông pha khói lửa.” Cô Ảnh lão nhân lập tức nói.
“Cũng không phiền toái như vậy.” Lục Thủy lắc đầu, sau đó nói lại đại khái tình huống.
“Bởi vì các ngươi có chút liên hệ với Thiên Sinh Thần, cho nên nhiều nhất chỉ có thể gánh chịu một chỗ.
Ta chỗ này có thể giúp các ngươi che giấu hoàn hảo.” Lục Thủy nói.
Lam Dạ Quốc khác với những chỗ khác.
Nơi nào có vết tích vĩ lực, dư trạch phải gánh chịu nhất định không ít.
Điều duy nhất cần phải chú ý chính là bị Thiên Sinh Thần phá hư.
Ừm, đi một chuyến đến hải vực Không Minh, xác định tình huống, nhìn một chút xem đối phương có thực lực phá hư hay không.
Nếu có, liền trực tiếp chèn ép.
Tránh khỏi phiền phức.
Tuy rằng có thể hoàn toàn né được, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Một khâu nào đó phạm sai lầm thôi cũng sẽ rất dễ bị phát hiện.
“Chỉ là lập một tế đàn, sau đó giữ vững thôi?” Cô Ảnh lão nhân cảm thấy hình như có chút quá dễ dàng.
Có điều Thiên Sinh Thần đúng là tồn tại nguy hiểm nhất.
Thần dưới biển sâu, hắn đã biết đó là Thiên Sinh Thần.
Vương gọi như vậy, vậy chắc chắn là đúng.
“Trước khi bắt đầu, ta sẽ đi một chuyện, đảm bảo hắn không còn dư lực gì.” Lục Thủy nói.
Cô Ảnh lão nhân quỳ một gối xuống:
“Tuyệt không cô phụ tín nhiệm của Vương.”
Sau khi nói hết, Lục Thủy vốn định trực tiếp đưa thiếp mời luôn.
Sau đó phát hiện mình chưa có sang bên mẹ lấy.
Vậy chờ lần sau đi.
“Hoàn thành xong thì cho ta biết.” Nói rồi Lục Thủy lại hỏi:
“Đúng rồi, Thiên Sinh Thần gần đây có động tĩnh gì không?”
“Không có bất kỳ động tĩnh gì, dường như đã đi vào giấc ngủ vô tận.” Cô Ảnh lão nhân nói.
Lần thức tỉnh trước đã khiến cả tâm gan hắn nứt ra.
Vị tồn tại kia thật sự là khủng bố vô biên, dường như tất cả đều sẽ bị đối phương phá hủy.
Nhưng lại bị Vương trấn áp.
“Ngươi có quen biết với Hải Yêu không?” Lục Thủy lại hỏi.
Nói thật, địa bàn của Hải Yêu rất lớn.
Hơn nữa lại tương đối mạnh.
Chưa nói các nàng lưng tựa Mộ Tuyết, thực lực của các nàng cũng không phải thứ những người khác có thể so sánh được.
Các nàng lúc này không hề kém so với tam đại thế lực.
“Đúng là từng tiếp xúc mấy lần.” Cô Ảnh lão nhân suy nghĩ một chút, nói:
“Trở về ta sẽ thử liên hệ.”
“Nói cả cho các nàng biết chuyện thù lao, các ngươi cũng có thể hỏi.” Lục Thủy bổ sung.
Cô Ảnh lão nhân cúi đầu, không nói gì.
Làm việc vì Vương, không dám lấy thù lao.
Cô Ảnh lão nhân rời đi.
Lục Thủy đang suy nghĩ xem còn phải liên hệ với ai, chủ yếu là người mà Chân Võ không liên hệ được.
Chân Võ có thể liên hệ thì hắn không cần phải liên hệ.
Suy nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ Cô Ảnh lão nhân, những người khác Chân Võ đều có thể tự mình giải quyết.
Đương nhiên, có vài người có liên hệ được cũng vô dụng.
Ví dụ như ma tu Huyết Trần, có tìm hắn, hắn cũng sẽ không động thủ.
Thiên Cơ cũng vậy.
Nếu không thì đã có thể cho Tiên Sơn thêm một cái.
Những chỗ khác nhiều hơn một chút thì vấn đề cũng không lớn.
Nếu như số lượng không đủ, liền phải tìm những cách khác bổ sung cho đủ.
Nghĩ vậy, Lục Thủy liền lấy Thiên Địa Trận Văn ra xem.
Tạm thời không nghĩ xem cần liên hệ ai nữa, đợi Chân Võ báo cáo đi.
Trong đó, Ẩn Thiên Tông có lẽ là hiệu quả tốt nhất.
Đáng tiếc là, không nhất định sẽ tìm được Lệ Thiên Xích.
Người của Lục gia rất nhiều, thật ra cũng có thể dùng, chỉ là sẽ tạo động tĩnh quá lớn.
Từng giây từng phút đều bị Lục gia nhìn chằm chằm.
Ẩn Thiên Tông gần như là hành động cá nhân, tính bảo mật cao.
Không nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy xem sách chờ thời gian trôi qua.
Trước giữa trưa Chân Võ còn chưa tới, hắn sẽ đi mua ít điểm tâm cho Mộ Tuyết ăn.
Sau đó lại xem xem đi đâu.
Thực sự không được thì có thể đến Phong Sương Hà dạo chơi, nghe Mộ Tuyết nói chỗ đó xuất hiện một con đường.
Có điều đi vào Phong Sương Hà có cảm giác sẽ cho Đại Trưởng lão thêm phiền phức, dễ bị nghiêm trị.
Cho nên, tùy tình huống.
— —
Kiếm Nhất Phong.
Kiếm Khởi đi trên cầu thang, hắn một thân áo trắng, đi về chỗ cao nhất Kiếm Nhất Phong.
Đoạn đường này cũng không dễ đi, cảm ngộ với kiếm nếu như không đủ, sẽ không cách nào đến chỗ cao nhất.
Kiếm tâm, kiếm ý, thiếu một thứ cũng không được.
Ngược lại, yêu cầu về tu vi không cao.
Chỉ yêu cầu về lý giải với kiếm.
Cho nên, Kiếm Khởi mới có thể từng bước một đi lên.
Hắn đối với kiếm xác thực hiểu rõ, nhưng so với những tiền bối kia, có vẻ như không bằng.
Hoặc là nói, chênh lệch rất xa.
Thứ duy nhất có thể giúp hắn tiếp tục tiến lên, là trái tim kia.
Trái tim nắm chặt thanh kiếm vô địch.
Cực hạn Kiếm Đạo cũng có thể từ bỏ trái tim.
Qua nhiều năm như vậy, Kiếm Khởi là người đầu tiên, còn ở Tam giai, đã có thể đi lên đến đỉnh phong.
“Kiếm Khởi đi lên.”
Trong đại điện Kiếm Nhất Phong có mười hai cây trụ.
Trong đó, có ba cây trụ có người ngồi.
Một thanh niên áo đỏ, một người đàn ông trung niên, còn có môt người đàn ông trung niên khác đầu trọc.
Trên cái đầu trọc của hắn có khắc thanh trường kiếm đậm nét.
Vì đầu trọc cho nên nhìn không giống kiếm tu, chỉ có thể để thanh kiếm kia đâm trên đầu.
Để cho người ta biết, hắn là người trong đầu chỉ có kiếm.
Người đầu tiên mở miệng chính là thanh niên áo đỏ.
“Bắt đầu từ tối hôm qua, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.” Đầu trọc tiếp lời.
“Chờ hắn đi lên không phải là biết rồi sao?” Người đàn ông trung niên nhìn khá bình thường kia nói.
Một lát sau.
Cộp cộp!
Tiếng bước chân của Kiếm Khởi vang lên trong đại điện.
Ba vị trên trụ cột cũng đưa mắt về phía cửa lớn.
Rất nhanh sau đó, ba người nhìn thấy Kiếm Khởi một thân áo trắng, ung dung đi tới, dường như tất cả áp lực trên thế giới cũng không khiến hắn dao động được, điều này khiến ba người có chút kinh hãi.
Đây chính là tương lai của Kiếm Nhất Phong bọn hắn.
Thật sự tới rồi.
“Ra mắt ba vị Trưởng lão.”
Kiếm Khởi đứng giữa đại điện, cúi người cung kính nói.
“Đột nhiên đi lên, là có đại sự liên quan tới bản thân sao?” Thanh niên áo đỏ hỏi.
Đi lên được có nghĩa là có tư cách cò kè mặc cả với Trưởng lão.
Chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Cưới vợ thì không thể đáp ứng.
Chuyện này sẽ làm chậm trễ Kiếm Khởi, tuyệt đối không thể đụng đến thứ này.
“Nếu như chuyện này có khả năng sẽ đắc tội tam đại thế lực Viễn Cổ thì sao?” Kiếm Khởi hỏi.
Nói thẳng ra chuyện khiến người ta e ngại nhất.
“Ồ?” Đầu trọc nhìn Kiếm Khởi, có chút bất ngờ:
“Vậy phải xem là chuyện gì.”
Kiếm Khởi có thể biết tới thế lực Viễn Cổ đã là rất cao minh, có thể trở thành kẻ địch với tam đại thế lực, đó chính là ghê gớm.
“Giúp một người dựng tế đàn.”
Kiếm Khởi kể ra những chuyện liên quan một lần.
“Tình huống đại khái chính là như vậy.”
Nghe Kiếm Khởi nói xong, những người khác hơi nhíu mày lại.
“Tế đàn vô hại sao?” Thanh niên áo đỏ hỏi.
“Vị kia nói là vô hại.” Kiếm Khởi xem không hiểu.
Có điều Lưu Hỏa không đến mức phải lừa gạt hắn, còn nữa, cũng không cần phải ở trong phạm vi Kiếm Nhất Phong.
Có người thủ ở đó là đủ.
Tùy tiện tìm một ngọn núi lớn hoang tàn vắng vẻ cũng được.
“Ta ngược lại thật ra rất tò mò về thù lao của hắn, có thể hỏi một chuyện, chuyện này là gì?
Hắn có thể trả lời được vấn đề của ta sao?” Đầu trọc nhìn Kiếm Khởi, trực tiếp chất vấn:
“Ta đã đứng ở Chứng Đạo nhiều năm, vô vọng tiến vào Đại Đạo.
Ta muốn một cơ hội, hắn có thể cho ta biết đáp án được sao?
Hắn lấy đâu ra tư cách mà dám cuồng vọng như thế?”
Đối mặt với chất vấn của đầu trọc, hai vị còn lại không mở miệng, chỉ nhìn Kiếm Khởi, xem Kiếm Khởi sẽ trả lời như nào.
Kiếm Nhất Phong bọn hắn cũng không phải chỗ làm từ thiện.
Không đủ lợi ích, không đáng để bọn hắn mạo hiểm.