Mộ Tuyết: Lục Thiếu gia, ta thành công cụ hình người rồi? 3
“Ba vị Trưởng lão cảm thấy trận đại chiến kinh khủng nhất trong tu chân giới, là trận chiến nào?” Kiếm Khởi trầm tư một lát, trực tiếp hỏi thẳng.
Trước khi đi lên, hắn đã suy nghĩ qua, đại khái là có chuẩn bị.
Cho nên không cần suy nghĩ bao lâu, hắn đã có thể đưa ra đáp án đủ rung động.
“Đại chiến kinh khủng nhất?” Người đàn ông trung niên nhìn khá bình thường kia không suy nghĩ bao lâu, lập tức đưa ra đáp án:
“Vài ngày trước đó, ngày điềm lành rơi từ trên trời xuống đó.
Trận chiến lấy Lục gia làm trung tâm kia.”
“Quả thật là vậy, vô số năm qua, chưa từng có trận chiến nào có thể vượt qua trận chiến kia.” Thanh niên áo đỏ tán đồng.
“Vậy tiếp theo, ngươi muốn nói cái gì?” Đầu trọc tiếp tục hỏi.
“Trong trận chiến kia, ba vị Trưởng lão cảm thấy ai là đáng chú ý nhất, thuộc về loại tầng thứ nào?” Kiếm Khởi nhìn ba vị phía trên trụ cột, hỏi.
Vấn đề này khiến ba người trầm mặc một lát.
Bọn hắn đang tự hỏi.
“Nếu như nhất định phải chỉ ra, hẳn là có ba người xuất sắc nhất.” Người đàn ông đầu trọc trả lời trước tiên:
“Một, Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa, một mình trấn áp dị biến nơi chân trời, trời đất e ngại, suốt vạn cổ chưa từng thấy qua.
Hai, Tử Y Thần Nữ của Thiên Nữ Tông, một mình một khoảng trời, trấn giữ thiên địa, rung động lòng người.
Ba, Đại Trưởng lão Lục gia, đối với ngươi mà nói có thể có chút xa lạ, nhưng sự cường đại của hắn, khắp tu chân giới không ai có thể sánh bằng.
Hai vị phía trước đã vượt qua truyền thuyết, mà Lục gia Đại Trưởng lão, chính là truyền thuyết.
Đáp án này đã đủ hài lòng chưa?
Những người khác có ý kiến gì không?”
Thanh niên áo đỏ cùng người đàn ông trung niên bình thường kia đều lắc đầu.
Cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Đây là sự thật.
Sau đó ba người nhìn về phía Kiếm Khởi, muốn nghe ý kiến của Kiếm Khởi một chút.
Có thể tới đây, đương nhiên là có tư cách nói chuyện.
“Trưởng lão đã nói như vậy, cho nên ta cũng muốn nói cho ba vị Trưởng lão một chuyện.” Kiếm Khởi ngẩng đầu nhìn ba vị Trưởng lão của Kiếm Nhất Phong, nghiêm mặt nói:
“Người đưa ra vấn đề thù lao kia, chính là vị kia trong miệng Trưởng lão, là cường giả khiến trời đất e ngại, suốt vạn cổ chưa từng thấy qua, Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa.
Toàn bộ vấn đề liên quan tới đạo, với hắn mà nói, đều không phải là vấn đề.”
Nghe được câu này, cả ba người đều giật mình.
Lưu Hỏa.
Lưu Hỏa cực kỳ thần bí đó.
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Bản vẽ.” Thanh niên áo đỏ mở miệng đầu tiên:
“Chuyện này bản tọa nhận thầu.
Chủ yếu là vì người đề xuất chuyện này là Lưu Hỏa, là người có ân với Kiếm Nhất Phong chúng ta.
Kiếm Nhất Phong chúng ta không phải là loại người có ân không báo.”
“Im miệng đi, ta muốn, đừng có ai tranh với ta.” Đầu trọc trực tiếp đứng lên.
Dường như ai dám tranh với hắn, hắn sẽ lập tức đánh người đó.
“Vậy đánh một chầu đi, người nào thắng người đó nhận.” Người đàn ông trung niên bình thường lên tiếng.
Trên người thanh niên áo đỏ bắt đầu phát ra ánh sáng màu hồng, dường như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Kiếm Khởi: “...”
Xem ra danh vọng của Đông Phương đạo hữu, so với dự đoán còn lớn hơn.
Kiếm Nhất Phong không thành vấn đề, về phần tam đại thế lực, ba vị Trưởng lão chưa từng nhắc đến.
Hẳn là không thèm để ý.
Có điều có một số việc hắn muốn nói rõ ràng.
“Ba vị Trưởng lão đừng nóng vội, dựa theo yêu cầu, chỉ cần tham dự là có thể đặt câu hỏi.”
Nghe thấy lời Kiếm Khởi nói, ba người sững sờ.
“Ý ngươi là, nếu như cả tông môn chúng ta cùng đi xây thì tất cả đều có thể hỏi sao?” Thanh niên áo đỏ hỏi.
“Hẳn là có giới hạn, nhưng cụ thể là một người hai bay người, cũng không nói rõ.
Có điều tế đàn có thể sẽ có rất nhiều, miễn là cuối cùng có thể thành công dùng được là đủ.” Kiếm Khởi giải thích.
Một cái tế đàn, cả một tông môn đi đặt câu hỏi, chắc chắn là không có khả năng.
Không cần nghĩ cũng biết.
“Không cần để ý, vậy một người lập một cái đi, dù sao chúng ta cũng nhiều núi.” Đầu trọc nhìn bốn phía, nói:
“Để mấy lão già bế quan tới chết kia đi ra.
Còn bế quan làm gì?
Chờ chết à?
Trực tiếp hỏi.”
“Nhỡ đâu Lưu Hỏa chỉ trả lời đại khái thì sao?” Người đàn ông trung niên nhìn khá bình thường hỏi.
“Những lão già kia có thể bế quan đại khái rồi đi ra sao?” Đầu trọc hỏi lại.
Không ai nói gì nữa.
“Chấp hành đi.” Cuối cùng, thanh niên áo đỏ nhìn Kiếm Khởi, nói:
“Đưa bản vẽ trận pháp cho chúng ta.”
Đến lúc này, Kiếm Khởi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ đến Kiếm Nhất Phong sẽ có thể hoàn thành rất nhiều.
Về phần cuối cùng có làm được gì hay không, bọn hắn không biết.
Nhưng mục đích, hẳn là ba ngôi sao ban đêm đột nhiên xuất hiện kia.
Đó là dị biến duy nhất gần đây.
Đông Phương đạo hữu làm những chuyện như vậy, không hề bình thường.
“Đúng rồi.” Lúc này, thanh niên áo đỏ đột nhiên hỏi Kiếm Khởi:
“Có phải ngươi cũng đã từng hỏi một vấn đề rồi hay không?”
“Vâng.” Kiếm Khởi gật đầu.
“Nắm chặt thanh kiếm vô địch, chính là thu hoạch lúc đó.”
“Chuyện này có cần bí mật hành động không?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Hẳn là có.” Kiếm Khởi nói.
Hắn thật ra cũng không chắc, nhưng vốn sẽ bị phá hư.
Vậy hành động bí mật là chuyện đương nhiên.
Nếu không, thật sự có khả năng sẽ đánh nhau với tam đại thế lực.
Xong xuôi mọi việc rồi, tầng cao của Kiếm Nhất Phong liền hành động, bắt đầu tìm kiếm ngọn núi thích hợp.
Xây dựng tế đàn.
Đối với những người tu vi yếu, một câu hỏi quả thật không quan trọng đến thế.
Đan dược có lẽ quan trọng hơn.
Nhưng đối với người tu vi cao như bọn hắn, một câu hỏi đã tương đương với một cơ duyên.
Có thể gặp nhưng không thể cầu.
‘Phia ta bên này đã hoàn thành, Sơ Vũ và Kiều Càn bên kia thì không nói được rồi.’ Kiếm Khởi lắc đầu.
Tương đối mà nói, chỗ hắn là dễ dàng nhất.
Cũng không phải là vì bản thân hắn, chủ yếu là Kiếm Nhất Phong cũng không e ngại tam đại thế lực.
Bọn hắn không sợ chiến.
— —
Rất nhanh đã đến buổi trưa.
Lục Thủy khép sách lại, cần phải trở về rồi.
Mua cho Mộ Tuyết món điểm tâm.
Hôm nay Mộ Tuyết hẳn là sẽ dậy sớm hơn chút, dù sao tối qua cũng đã ngủ không ít.
Còn nữa, ngày nào cũng dậy muộn không bình thường, sẽ bị phát hiện.
Nhất là mẹ hắn.
Vừa thấy Mộ Tuyết dậy muộn sẽ bắt đầu đoán.
Còn đoán cái nào chuẩn cái đó.
Quá đáng ghét.
Lục Thủy sờ người mình, trên người hắn thật ra đã có đủ bảy dấu răng.
Phía trên có sức mạnh lưu chuyển, chỉ cần hắn muốn, liền có thể triệu hồi Nha Thần.
Tìm ngày tốt triệu hồi một lần.
Không biết có được ước hay không.
Có một vài sinh vật trao ước nguyện rất khó giao tiếp, hy vọng Nha Thần sẽ là loại dễ giao tiếp kia.
Lục Thủy vừa định đi mua một ít đồ ăn thì Chân Võ đột nhiên tìm tới.
“Thiếu gia, có tin tức.”
Đây là câu nói đầu tiên của Chân Võ.
“Tin tức gì?” Lục Thủy hỏi.
Câu nói này không đầu không đuôi.
“Đã tìm được Lệ Thiên Xích, đang chờ Thiếu gia qua đó.” Nói xong, Chân Võ lại bổ sung thêm.
“Là Cẩu Tử tìm được.”
Lục Thủy khẽ gật đầu, nói đến Cẩu Tử, hắn liền nghĩ tới Cẩu Tử nhìn thấy trong Mê Đô.
Thời điểm đó, Cẩu Tử không phải như bây giờ.
Vẫn còn rất ngại ngùng.
Thấy có người trộm đồ còn mở miệng nhắc nhở, có có thể trừ bạo giúp kẻ yếu.
Còn rất nghe lời, chưa biết nói chuyện.
Bây giờ…
Có cảm giác xã hội đen tối đã biến nó thành du côn lưu manh.
“Dẫn đường đi.” Lục Thủy đứng dậy, nói.
Đi qua xử lý, sau đó trở về, sẽ không để mất quá nhiều thời gian.
“Là gặp phải ở công viên, Thiếu gia đi theo ta.” Chân Võ dẫn đường phía trước.
“Đúng rồi, đây là danh sách trước mắt cần liên lạc.” Trên đường đi, Chân Võ đưa một tờ danh sách cho Lục Thủy.
Chủ yếu là muốn cho Lục Thủy xem xem có vấn đề gì không.
Nhận lấy danh sách, Lục Thủy liền đọc qua một lần.
Có không ít cái tên.
Người đầu tiên là Kiều Càn.
Kiều Càn?
Ai vậy?
Lục Thủy không quá để ý, sau đó nhìn thấy Sơ Vũ, Kiếm Khởi, Thạch Minh, Miêu Đồng, Diệp Tân.
Những người này đều có thế lực riêng.
Kiều gia, Bách Hoa Cốc, Kiếm Nhất Phong, Thu Cảnh Cung, Hợp Hoan Tông.
Diệp Tân thì tương ứng với Bỉ Chi Hải Ngạn.
Cũng miễn cưỡng tính là có đi.
Sau đó Lục Thủy nhìn thấy tên Danh Dữ Trọng và Công chúa Mộc Nhiễm của Tịnh Thổ.
Tương ứng là Tịnh Thổ.
Minh Thổ có vẻ như đã bỏ đi.
“Đạo Tông cũng có trong đây?” Lục Thủy ngược lại có chút kinh ngạc.
Người tương ứng là Kinh Hải.
Người này Lục Thủy đã gặp qua mấy lần.
Cũng là một người tin tức tương đối linh thông.
“Đúng vậy, chỉ là còn chưa có liên hệ.” Chân Võ lập tức nói:
“Bởi vì hắn không biết thân phận của Lưu Hỏa, cho nên cần hỏi Thiếu gia một chút.”
Ngay lúc Lục Thủy đang định mở miệng, đột nhiên có một đạo thần lực hướng về phía hắn bên này, là Cửu.
Tiếp đó, hắn nghe thấy một câu:
“Biết nha, ta đã nói cho hắn biết.”
Lục Thủy: “...”