Thiếu tông chủ thật sự 2
“Hai vị tiểu hữu không cần để ý tới nó.
Có người muốn tìm các ngươi, chúng ta chỉ là làm thay người đó mà thôi.”
Nha Đông tiên nhân nói.
Nghe thấy Nha Đông tiên nhân nói thế, hai người Lệ Thiên Xích mới yên tâm hơn một chút.
Không biết có phải do ảo giác của bọn họ hay không.
Lệ Thiên Xích thân là người có tu vi bát giai đỉnh phong, lại có cảm giác mình chỉ mới vừa ra khỏi Tân Thủ Thôn mà thôi.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn bị xem như một tiểu tu sĩ mà khi dễ.
Có phải do cách thức mở mắt của hắn trong mấy ngày nay không đúng không?
Rất nhanh, Chân Võ đã dẫn Lục Thủy đi tới công viên.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn qua, Lệ Thiên Xích đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Khi hắn nhìn thấy Lục Thủy, hắn phát hiện người tìm hắn rất có thể là Thiếu tông chủ.
Khi Lục Thủy đi tới, Lệ Thiên Xích không chút do dự, lập tức quỳ một chân xuống, cung kính hành lễ:
“Cung nghênh Thiếu tông chủ.”
Cẩu Tử vốn dĩ đang lắc lắc cái đuôi lên trời bị hành động này của Lệ Thiên Xích làm cho vô cùng chấn động, đây là đang cướp cẩu gia của nó à?
Cháu trai ngu xuẩn.
Rầm!
Cẩu Tử đụng Lệ Thiên Xích một cái, trực tiếp đánh cho Lệ Thiên Xích bay ra ngoài.
Sau đó, nó đứng trước mặt Lục Thủy mà lúc lắc cái đuôi:
“Gâu gâu, gâu gâu.”
Hòa Vũ Diệp đang đứng ở bên cạnh cũng không biết phải làm sao.
Cái trấn này không hề bình thường chút nào cả.
Lục Thủy thấy Cẩu Tử đang kêu la, hắn nhìn mấy cái bánh bao vừa mới mua ở trong tay của mình.
Lấy một cái ra đưa cho Cẩu Tử.
Khi Cẩu Tử cắn được cái bánh bao ấy, nội tâm của nó cực kỳ xúc động.
Quả nhiên, cẩu gia vẫn rất yêu thương nó, chỉ có điều bình thường hắn không biểu hiện ra mà thôi.
Tình yêu của cẩu gia đối với nó vô cùng kín đáo.
Sau này, nó nhất định phải làm một chú chó nhà kiêu ngạo của cẩu gia.
Cẩu Tử dùng móng vuốt để ôm bánh bao, dường như nó là món đồ ăn ngon nhất trên đời này.
Cẩu Ngạo Thiên:
“...”
Thì ra Cẩu đại gia lại là loại Cẩu Vương như thế.
Lúc này, Chân Võ đi tới trước mặt Cẩu Ngạo Thiên:
“Đi tìm chủ nhân của ngươi đi.”
Không thể để Cẩu Ngạo Thiên ở lại chỗ này được, nó sẽ nghe thấy rất nhiều chuyện không nên nghe.
Thiếu gia có chuyện cần phải làm, việc này đương nhiên có càng ít người biết càng tốt.
Có thể để cho người ta biết rằng có người muốn làm như thế, nhưng tuyệt đối không thể để cho người ta biết rằng, người muốn làm chính là thiếu gia.
Việc này chỉ có những người nằm trong danh sách có hạn kia mới có thể biết được.
Sau đó, Chân Võ lấy cái ghế dựa ra đặt xuống sau lưng Lục Thủy, để cho Lục Thủy ngồi xuống.
“Tới tìm các ngươi là do có chuyện nghiêm túc cần các ngươi hỗ trợ.”
Lục Thủy ngồi xuống, hắn nhìn Lệ Thiên Xích mới vừa đứng dậy và Hòa Vũ Diệp đang đứng ở bên cạnh nói,
“Thiếu tông chủ cứ việc nói.”
Hòa Vũ Diệp nói.
Bọn họ hoàn toàn không có quyền lựa chọn.
Lục Thủy bảo bọn họ hỗ trợ, bọn họ dám nói chữ “Không” sao?
Vị này chính là Lưu Hỏa, tên tuổi vang danh Tu Chân Giới, vị hôn thê của hắn cũng là một vị tồn tại dương danh Tu Chân Giới.
Bọn họ không thể chọc nổi.
Hơn nữa, bối cảnh của Lục Thủy như thế, Lục gia không phải là nhân vật mà Ẩn Thiên Tông có thể đối kháng.
“Thiếu tông chủ muốn làm gì?”
Lệ Thiên Xích đi tới.
Hắn phát hiện ra rằng ở bên cạnh Thiếu tôn chủ có vô số cường giả.
Tùy tiện lấy ra một con chó thôi cũng đã là một nhân vật khủng bố rồi.
Tuyệt đối không phải là cửu giai.
Không phải là người.
Lục Thủy đưa tay ra phía sau.
Chân Võ hiểu ý, lập tức giao bản vẽ qua cho Lục Thủy.
“Nhìn.”
Lục Thủy động ngón tay, bản vẽ bay tới trước mặt hai người Lệ Thiên Xích.
Hai người vô cùng tò mò.
Bọn họ nhìn bản vẽ, sau đó phát hiện rằng mình xem không hiểu.
“Thiếu tông chủ, đây là tế đàn sao?”
Lệ Thiên Xích cảm giác nó giống như thế.
Trên thực tế thì cũng đúng là như vậy,
“Đúng.”
Lục Thủy gật đầu:
“Chính là tế đàn.
Bây giờ, ta cần các ngươi giúp ta xây dựng nên một cái tế đàn ở trong vùng núi.
Phải đảm bảo rằng nó có thể vận hành thành công.
Với lại…”
Lục Thủy dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói:
“Với lại, ta muốn tất cả các người có tu vi cao của Ẩn Thiên Tông phải đi tìm một ngọn núi, xây dựng một cái tế đàn.
Thù lao của việc này chính là các ngươi có thể hỏi ta một vấn đề.
Hoặc là những thứ khác.
Công pháp, linh thạch, đan dược.
Chỉ cần thích hợp là được.”
“Xây một tế đàn, có thể hỏi một vấn đề?
Có thể hỏi cách khả thi nhất để có thể trực tiếp thăng cấp lên thành cửu giai chứng đạo không?”
Lệ Thiên Xích hỏi.
“Có thể.”
Lục Thủy gật đầu.
Lệ Thiên Xích:
“...”
Nhiệm vụ này chắc chắn là rất nguy hiểm.
“Thiếu tông chủ muốn hành động bí mật?”
Hòa Vũ Diệp cân nhắc thứ khác:
“Bởi vì không thể để cho người khác biết sao?”
“Chính xác mà nói thì người tham dự vào việc này, có thể đắc tội với tam đại thế lực thời Viễn Cổ.
Nhưng mà, chỉ cần các ngươi làm việc cẩn thận, thì sẽ không sao cả.”
Lục Thủy dựa lưng vào ghế nói.
Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp nhìn nhau.
Đúng là rất biết cách làm.
Hơn nữa, bởi vì có Lục Thủy ở đây, cho nên bọn họ căn bản là không thể đi cùng một hướng với tam đại thế lực thời Viễn Cổ được.
Thiếu tông chủ, Lục gia và Tông chủ, bọn họ buộc phải lựa chọn.
Lục gia đi cùng với Thiếu tông chủ, cho nên đi theo hắn rất an toàn.
Ít nhất thì cũng an toàn hơn so với tam đại thế lực.
Có thể làm.
“Chuyện của Thiếu tông chủ, chúng ta đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực để làm.
Chỉ có điều, Thiếu tông chủ có thể dùng thứ gì đó để làm tín vật được không?”
Lệ Thiên Xích nhìn Lục Thủy rồi nói.
“Các ngươi cũng không phải là không biết rằng ta là giả, tín vật ở đâu ra chứ?”
Lục Thủy dùng vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn Lệ Thiên Xích.
Việc hắn là Thiếu tông chủ giả, ai cũng biết cả.
Tín vật đương nhiên là không có.
Có mới là không bình thường.
“Tín vật, Thiếu tông chủ lấy ra cái gì thì cái đó chính là tín vật.”
Lệ Thiên Xích giải thích:
“Cái này phải mở nhiệm vụ cao nhất của Tông môn, cần có tín vật để kiểm chứng.
Nếu không thì dù cho có bốn vị cao tầng cũng không thể mở ra được.
Tông chủ lại không có ở đây.
Cho nên, chỉ có thể dùng tín vật của Thiếu tông chủ, xem như là hạch tâm để kiểm chứng.
Đây là quyền uy của Thiếu tông chủ.”