Thiếu tông chủ thật sự 3
Lục Thủy cũng không cảm thấy có gì là không đúng cả:
“Nếu vậy thì nên dùng cái gì để làm tín vật mới tốt?
Đồ vật của Chân Thần duy nhất trong thiên địa có được hay không? Hay là đồ của Tà Thần?”
Lệ Thiên Xích:
“...”
Loại đồ vật như thế này không phải là thứ mà hắn có thể đụng vào được.
“Bình thường một chút là được rồi.”
Lệ Thiên Xích cười nói:
“Như là ngọc thạch chẳng hạn, không cần phải quá đặc biệt.
Nhưng mà, Thiếu tông chủ có thể để vào đó một tia khí tức, vì để kiểm chứng thêm phần uy nghiêm, không gì có thể tốt hơn nó được.”
“Ngọc thạch?”
Lục Thủy suy nghĩ một chút, hắn phát hiện bản thân đúng là có một khối ngọc thạch.
Hình tròn, có thể dùng để phòng ngự.
Cũng không biết nó từ đâu ra nữa.
Sau đó, hắn liền lấy khối ngọc kia ra, ném nó qua cho Lệ Thiên Xích.
Lệ Thiên Xích nhận lấy khối ngọc thạch, hắn định dùng bí pháp để chạm trổ vào, sau đó dùng nó để tuyên bố nhiệm vụ cao nhất của Tông môn.
Biểu lộ rõ sự quyền uy của Thiếu tông chủ.
Chẳng qua là…
Khi hắn quan sát cẩn thận khối ngọc này, thì đột nhiên rùng mình một cái.
Hắn mở to hai mắt, quan sát thật kỹ khối ngọc thạch.
Hòa Vũ Diệp cảm thấy có chút hiếu kỳ, cũng lại gần để quan sát.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Hòa Vũ Diệp hỏi.
“Ngươi tự xem đi.”
Lệ Thiên Xích đưa khối ngọc thạch qua cho Hòa Vũ Diệp.
Hòa Vũ Diệp chau mày quan sát, càng nhìn càng kinh ngạc, thậm chí là còn có chút không dám tin.
Đây là…
Ẩn Thiên Bí Lệnh của Tông chủ.
Người cầm Ẩn Thiên Bí Lệnh trong tay, xem như là Môn chủ kế tiếp do chính Tông chủ khâm định.
Theo lý thuyết mà nói, người cầm trong tay Bí Lệnh không phải là Tông chủ, mà đó chính là Thiếu tông chủ do Tông chủ quyết định.
Mà thứ này lại ở trong tay Lưu Hỏa.
Vậy điều này đã chứng tỏ một điều, từ đầu tới cuối, Lục Hỏa đều không phải là Thiếu tông chủ giả mạo.
Mà hắn đúng thật là Thiếu tông chủ hàng thật giá thật của Ẩn Thiên Tông.
Là điều mà tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng không biết mà thôi.
“Các ngươi biết thứ này à?”
Lục Thủy hiếu kỳ mà nhìn hai người bọn họ.
Chỉ là ngọc bội thôi mà, có cần phải kích động tới như thế không?
Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp đều không nói thêm gì nữa cả, quỳ một chân xuống trước mặt Lục Thủy, cung kính nói:
“Một trong tứ mệnh của Ẩn Thiên Tông, Lệ Thiên Xích.”
“Một trong tứ mệnh của Ẩn Thiên Tông, Hòa Vũ Diệp.”
“Cung nghênh Thiếu tông chủ trở về.”
Lục Thủy:
“???”
Hắn không khỏi kinh ngạc.
Thái độ của hai người này hoàn toàn không giống lúc trước, hơn nữa còn là một trong tứ mệnh, theo lý thuyết thì cao tầng của Ẩn Thiên Tông có bốn vị?
Đây là hai người trong số đó.
Trước kia bọn họ chưa từng nói qua về việc này.
Thái độ cũng không đúng cho lắm.
“Giải thích một chút đi.”
Lục Thủy cũng không vội vàng.
Hắn chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Thái độ của hai người bọn họ đột nhiên thay đổi, từ e sợ biến thành cung kính.
Tất cả chỉ bởi vì khối ngọc mà hắn ném cho bọn họ.
Hắn cũng không biết khối ngọc này dùng để làm gì, cũng chẳng biết nó từ đâu ra.
“Thiếu tông chủ thật sự không biết sao?”
Lục Thủy ra hiệu cho Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp đứng lên.
“Ta nên biết nó sao?”
Lục Thủy hỏi.
“Cái này.”
Hòa Vũ Diệp lấy khối ngọc thạch ra rồi nói:
“Ẩn Thiên Bí Lệnh, tín vật của Tông chủ Ẩn Thiên Tông, người cầm Bí Lệnh trong tay, nhất định là Tông chủ hoặc là Thiếu tông chủ.”
Lục Thủy cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chân Võ đang đứng ở phía sau cũng không khỏi cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.
Thiếu gia không phải là giả mạo sao?
Hắn biết rất rõ ràng chuyện này, hoặc có thể nói là sau khi hắn nói về chuyện của Ẩn Thiên Tông, Thiếu gia mới làm Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên Tông.
Tại sao Thiếu gia lại đột nhiên biến thành Thiếu tông chủ chân chính rồi?
Lục Thủy cũng cảm thấy có chút không bình thường, nhưng mà hắn cũng không quan tâm lắm:
“Vật này thật sự là trùng hợp ở chỗ ta, nếu như nó là tín vật của các ngươi, vậy thì các ngươi mang về đi.”
Ai điên mà đi làm Thiếu tông chủ gì đó chứ.
Làm Thiếu gia thôi đã rất mệt mỏi rồi, đừng nói gì tới việc làm những cái khác.
Với lại, việc giả làm Thiếu tông chủ chỉ là để thuận tiện hơn mà thôi, nếu thật sự là Thiếu tông chủ thì rất phiền phức.
Lệ Thiên Xích:
“...”
Hòa Vũ Diệp:
“...”
Không phải chứ, thứ này có thể tùy tiện cho người khác như thế sao?
“Chúng ta không dám lấy.”
Hòa Vũ Diệp lập tức dùng hai tay dâng Ẩn Thiên Bí Lệnh lên.
Nếu như Tông chủ mà biết được, nàng sẽ bị ném đi mất.
Mặc dù, Tông chủ đã không xuất hiện rất nhiều năm rồi, nhưng mà một khi Bí Lệnh xuất hiện, đồng nghĩa với việc hắn vẫn luôn quan sát Thiếu tông chủ.
Quả nhiên, mặc dù Tông chủ đang ở trong Mê Vụ Chi Đô, thì hắn vẫn có thể cảm nhận được chuyện ở bên ngoài.
Lục Thủy phất phất tay, cuối cùng thì hắn vẫn cầm lấy khối ngọc thạch đó, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy thứ này không khỏi có chút phỏng tay.
Nhưng mà, đến tột cùng thì ai đưa nó cho hắn?
Hắn nhớ rằng, có một hôm nọ, Kỳ Khê lấy trữ vật pháp bảo của hắn ra, lúc đó đã có ngọc thạch ở trong rồi.
Trước đó chắc là vẫn chưa có.
Trong Lục gia, ai có thể vô thanh vô tức bỏ đồ vật vào trong trữ vật pháp bảo của hắn được cơ chứ?
Với lại, việc đặt nó vào trong trữ vật pháp bảo của hắn là có ý gì?
Hay là do Kỳ Khê nghĩ nhầm vật này là trữ vật pháp bảo?
Có rất nhiều vấn đề, nhưng mà sau này rồi nói tới nó sau.
Bây giờ, vẫn nên để Lệ Thiên Xích làm việc trước thì hơn.
Phải nhanh chóng giải quyết xong tam khỏa tinh trên bầu trời đã.
Mặc dù không thể nhìn thấy được vào ban ngày, nhưng mà chúng nó lại cực kỳ chói sáng vào ban đêm.
Giống như trên bầu trời có tới tận bốn mặt trăng lận vậy.
“Thiếu tông chủ chỉ cần nói rõ nên làm như thế nào là được rồi, chúng ta sẽ trực tiếp phát ra nhiệm vụ cao nhất.”
Lệ Thiên Xích nói.
Thiếu tông chủ quá mạnh mẽ.
Thì ra, người trực tiếp dẫn bọn họ vào trong cái hố này không phải là Thiếu tông chủ giả, mà là Thiếu tông chủ thật.
Hy vọng Tông chủ có thể nhìn thấy sự hối lỗi của hắn, không từ bỏ hắn.
…