Bái phỏng tiên tổ của Kiều gia 2
“Đúng rồi.”
Chưởng môn Thiên Nữ đột nhiên nói:
“Thần nữ đại nhân đột nhiên nói tới một chuyện kỳ lạ.”
“Là chuyện gì?”
Tố Nhiễm đứng ở bên cạnh tò mò hỏi.
Những người khác đương nhiên là cũng rất tò mò, Thần nữ đại nhân còn biết nói chuyện kỳ lạ nữa à?
“Thần nữ đại nhân hỏi rằng đầu năm có rảnh hay không.”
Chưởng môn Thiên Nữ nói.
Nghe xong lời của nàng, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Bởi vì, không ai hiểu nó có nghĩa là gì cả.
“Bất luận là như thế nào, chúng ta đều phải để dành ra thời gian rảnh.”
Tố Loan nói.
Thần nữ đại nhân hỏi có rảnh hay không, thì câu trả lời chắc chắn là rảnh.
…
Nhóm người Kiều Càn ngồi trên xe lửa, bọn họ đi thẳng về phía Kiều gia.
Đêm nay là có thể tới nơi rồi.
Nhưng mà, bọn họ không nhất định là vừa đến liền đi tới Kiều gia ngay lập tức.
Cần phải chờ.
Đợi đến ngày mai rồi mới đi bái phỏng.
“Lúc bái phỏng phải mặc áo bào đen sao?”
Cô gái nhỏ mập mạp - Lâm Hoan Hoan hỏi.
Cái áo bào đen kia có vẻ như rất lợi hại.
Kiều Càn khẽ gật đầu, nói nhỏ:
“Áo bào đen rất đặc thù, gần như không ai có thể nhìn thấu được, cho nên sẽ không ai biết chúng ta đến thăm hỏi Kiều gia.
An toàn hơn rất nhiều.”
“Thế nhưng.”
Lâm Hoan Hoan cảm thấy có chút khó khăn, nàng khoa tay múa chân nói:
“Dáng người như này quá dễ nhận biết.”
“Vậy thì tối nay mặc thử xem, xem có quá rõ ràng hay không.”
Kiều Càn cũng không hề nghĩ tới vấn đề này.
“Ngươi nói xem, có khi nào bọn họ sẽ trực tiếp đuổi chúng ta đi luôn không?”
Lâm Hoan Hoan có hơi lo lắng.
Lần trước Kiều Càn đã bị đánh tới trọng thương, lần này mà còn bị đánh nữa, không biết sẽ thê thảm biết tới mức nào.
“Lúc đó ngươi hãy trốn ra đằng sau ta.”
Kiều Càn thấp giọng nói.
Chuyện này là do hắn sơ suất, hắn bị đánh cũng không sao cả, nhưng mà Lâm Hoan Hoan đã gả cho hắn rồi, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ nàng.
Với lại…
Bản thân hắn cũng muốn bảo vệ nàng.
Có nhiều thứ là mệnh, có nhiều thứ lại là duyên.
Hắn cảm thấy rằng, mặc dù mình bị gãy một cánh tay, thế nhưng lại lấy lại được rất nhiều thứ.
Điều khiến cho hắn ngoài ý muốn ở trong đó, có lẽ chính là Lâm Hoan Hoan.
“Ta có thể cản giúp 3 lần, thịt ta tương đối dày, không đau lắm.”
Lâm Hoan Hoan cười nói.
Dù sao thì khi trở về không tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương, nhưng mà vẫn còn khá tốt.
Có điều, tình cảnh bị đuổi ra khỏi nhà trước đó vẫn còn rất rõ ràng.
Không đúng, còn chưa được mấy ngày mà.
Còn chưa tới nửa tháng nữa.
Tiên tổ có hết giận hay chưa cũng là vấn đề.
Kiều Cần nhìn Lâm Hoan Hoan nói:
“Ngày mai ăn nhiều thêm mấy cái bánh bao.”
“Ngươi cũng ăn nhiều thêm hai cái.”
Lâm Hoan Hoan nhìn Kiều Càn rồi nói.
Hiện tại ở nhà bọn họ, chỉ cần có việc thì sẽ ăn nhiều thêm hai cái bánh bao, lỡ như sau đó không được ăn nữa thì sao.
Không phải không có tiền, mà là không có chỗ nào bán.
Tự nhiên phải chịu đói.
…
Khi Lục Thủy đi tới viện tử của Mộ Tuyết, phát hiện Phương Đông Tra Tra cũng có mặt ở đây.
“Lục thiếu gia.”
Mộ Tuyết là người đầu tiên phát hiện ra Lục Thủy.
Lục Thủy còn mua không ít điểm tâm mang tới.
Tiện nghi cho Phương Đông Tra Tra rồi.
“Biểu đệ Lục Thủy.”
Phương Đông Tra Tra nhìn thấy Lục Thủy đi vào liền đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Ta muốn đơn đấu với ngươi.”
Lục Thủy:
“...”
Quá nhiều người, không thích hợp để động thủ.
Mặc dù là tùy tiện đánh với Phương Đông Tra Tra, nhưng mà cũng không thể quên miệng lưỡi của người khác được.
Mỗi lần đánh nhau đều là chọn lúc không có người.
Hơn nữa, lần này là chính Phương Đông Tra Tra mở miệng khiêu chiến, đương nhiên không có ai dám nói gì.
Cha mẹ cũng sẽ không thể tìm tới cửa hắn được.
“Không rảnh.”
Lục Thủy ngồi xuống bên cạnh Mộ Tuyết, hắn tùy tiện trả lời một câu.
Khiêu chiến trước mặt mọi người, không phải là không thể đánh trước mặt mọi người được, mà là do không thể đánh nặng tay được.
Vô nghĩa.
“À, thì ra là do phải bồi chị dâu.”
Phương Đông Tra Tra bừng tỉnh.
Mẹ đã từng nói qua với nàng về chuyện này rồi.
Tiểu di cũng đã từng nói qua.
“Ngồi xuống đây ăn đi.”
Mộ Tuyết lấy điểm tâm ngọt ra, đưa cho Đông Phương Trà Trà một phần.
Ăn nhiều vào, rồi ít nói lại một chút.
Đinh Lương và Hương Dụ đứng ở phía sau, bọn họ không nói gì cả.
Lời của tiểu thư Tra Tra hoàn toàn không phải là lời mà các nàng có thể nói được, nhưng mà cũng không thành vấn đề gì lớn cả.
Dù sao thì, Lục thiếu gia vẫn luôn không hề nói gì cả.
Gần như đều là tiểu thư Trà Trà nói.
“Không phải ngươi nói rằng hôm nay có rất nhiều việc phải làm sao?”
Mộ Tuyết đưa điểm tâm ngọt và cái nĩa qua cho Trà Trà.
Đông Phương Trà Trà nhận lấy cái nĩa rồi nói:
“Đúng vậy, ta cảm thấy hôm nay mình phải làm cho xong rất nhiều chuyện.”
Đông Phương Trà Trà nói xong thì bắt đầu bẻ bẻ ngón tay:
“Đốt hương cho Khí Linh, giúp ghé con xây một chỗ ở mới, còn phải đưa hai khối điểm tâm mà mẹ làm cho Chân Thần nữa.
Còn có, đi dạy dỗ cá ở bờ sông.
À, còn phải làm một vài chuyện với bầy dê nữa.”
Đông Phương Trà Trà đột nhiên nghĩ ra gì đó.
“Bầy dê làm sao?”
Một Tuyết tò mò hỏi.
Lần trước thì nói bầy dê bị thiếu hai con, lần này thiếu mất luôn một nửa à?
Lục Thủy không quan tâm, chỉ lo ăn phần điểm tâm ngọt mà Mộ Tuyết đẩy tới.
Hắn không rõ lắm rốt cuộc thì Đông Phương Tra Tra muốn làm cái gì.
Trước đó không phải nói là muốn học vẽ tranh à?
Cuối cùng lại là đi chăn dê.
Không có tiền đồ đều như thế sao?
Hắn không hiểu, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như thế, thương khố Khí Linh, vườn Linh Thú của hắn có phải đều sẽ bị bắt cóc hết hay không?
Hắn có nên giáo huấn một chút hay không?
Lần sau sẽ dùng cái lý do này.
Có điều, hắn rất hiếu kỳ, Đông Phương Tra Tra có thể cho Chân Thần Duy Nhất ăn, hắn có phải cũng có thể dùng biện pháp giống như thế để dụ nàng đi ra ngoài hay không.
Sau đó sẽ đưa tới Hải Tẫn Đầu, rồi lại cho trở về?
Lục Thủy cảm thấy việc này rất khả thi, nhưng mà không biết trên thực tế thì có hiệu quả hay không.
Với lại, hắn cũng muốn vào xem thử Thần Vực.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa biết được bên trong Kim Chúc Thư Hiệt đến tột cùng là cái gì.
“Gần đây, bầy dê xảy ra rất nhiều chuyện quỷ dị.”
Đông Phương Trà Trà nhìn Mộ Tuyết rồi nhỏ giọng nói:
“Lần trước ta có kể với chị dâu về việc ta bị mất hai chú dê đó, chúng nó biến mất một cách vô cùng bí ẩn.
Ban đầu, chúng ta đều nghĩ rằng bọn chúng có thể đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Thế nhưng, trong lúc ta đang tổ chức tang lễ cho hai tụi nó, thì hai con dê kia lại đột nhiên xuất hiện trong tang lễ của mình.
Ta định đi tìm người xem thử xem có phải do bọn chúng còn có tâm nguyện gì hay không.”
Đông Phương Trà Trà nói xong lại tiếp tục ăn điểm tâm.
Chua chua ngọt ngọt, ngon quá đi.
Một Tuyết:
“...”
Lục Thủy:
“...”
Vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng mà, trong lúc nhất thời, bọn họ chẳng biết phải phản bác như thế nào.