Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1173 - Chương 1173: Bái Phỏng Tiên Tổ Của Kiều Gia 3

Chương 1173: Bái phỏng tiên tổ của Kiều gia 3 Chương 1173: Bái phỏng tiên tổ của Kiều gia 3

Bái phỏng tiên tổ của Kiều gia 3

“Đêm nay phải làm xong hết những việc đó, ngày mai phải về nhà rồi.”

Đông Phương Trà Trà nói.

Việc Đông Phương Tra Tra phải quay về khiến cho người ta có chút kinh ngạc.

Con mắt của nàng chắc hẳn là vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn được. Trước đó, cũng vì con mắt đó cho nên nàng mới ở lại Lục gia, sợ sẽ bị thế lực khác để mắt tới.

Mà ở Lục gia thì cực kỳ an toàn.

“Nhớ phải bịt mắt lại cho kỹ.”

Mộ Tuyết dặn dò một câu.

Thực ra, nàng có lưu lại ấn ký ở trên người Trà Trà, cho nên chắc chắn nàng ấy sẽ không có vấn đề gì lớn cả.

Nhưng còn vấn đề nhỏ…

Thì nàng hoàn toàn không có biện pháp gì.

“Mẹ nói rằng, khi nào biểu đệ Lục Thủy phát thiệp mời thì ta lại đến nữa.

Nếu không thì ta rất có thể sẽ bị thương.”

Đông Phương Trà Trà vừa ăn điểm tâm vừa nói.

“Bị thương?”

Lục Thủy có hơi tò mò hỏi.

Là do có người muốn ra tay sao?

“Đúng vậy.”

Đông Phương Trà Trà gật đầu giải thích:

“Nếu như ta ở nhà quá lâu, mẹ nói rằng nàng sợ sẽ nhịn không được mà đánh ta.

Còn phải nghĩ ra đủ loại lý do hợp lý để có thể đánh.”

“Thì ra là như thế.”

Lục Thủy ăn điểm tâm rồi nói.

“Đúng vậy.”

Đông Phương Trà Trà gật gật đầu.

Lục Thủy:

“...”

Mộ Tuyết:

“...”

Mộ Tuyết ngẫm nghĩ một chút, nàng phát hiện Trà Trà rất là ngoan.

Nhưng mà, có đôi khi sẽ khiến cho người ta cảm giác phải dạy dỗ một chút.

Thế nhưng, logic của Trà Trà cũng không hề sai, không có lý do hợp lý, vẫn luôn cảm thấy là đánh cho vui.

Cũng chỉ có Lục Thủy là hoàn toàn không cần có lý do hợp lý mà thôi.

Chỉ cần Trà Trà không lộ khuôn mặt ra, hắn có thể đánh cho Trà Trà mặt mũi bầm dập.

Lục Thủy cảm giác rằng việc Đông Phương Tra Tra bị ném ở Lục gia, chưa chắc là do Đông Phương gia cảm thấy có nguy hiểm.

Mà là do ném nàng vào Lục gia sẽ bớt lo hơn rất nhiều.

Nếu như mà em gái của hắn cũng giống như Đông Phương Tra Tra, thì…

Thì hắn sẽ đánh thuận tay hơn rất nhiều.

Dù sao thì mẹ cũng sẽ không để nàng ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.

Lục Thủy tiếp tục ăn điểm tâm, không hề có ý định nói chuyện.

Lúc này, Đông Phương Trà Trà tăng nhanh tốc độ ăn, nhanh chóng ăn hết điểm tâm ngọt, sau đó nói:

"Ta phải nhanh chóng giải quyết xong sự kiện quỷ dị của bầy dê.

Sau đó là chuẩn bị đi về nhà.

Không thể khiến cho mẹ tức giận được."

Đông Phương Tra Tra vừa ăn xong liền đứng lên, sau đó đi ra ngoài viện, vừa đi vừa tạm biệt Mộ Tuyết:

"Chị dâu, ta…"

Rầm!!!

Đi được một chút thì Đông Phương Trà Trà liền ngã xuống, trực tiếp té xuống mặt đất.

Bị Băng Phượng đẩy.

Băng Phượng:

"???"

Nó đưa ra một loạt dấu chấm hỏi.

Không phải ta, không liên quan gì tới ta cả, là do nàng tự té.

"Hu hu…Hương Dụ, ta bị té choáng váng luôn rồi."

Đông Phương Trà Trà lấy tay che cái trán lại.

Lục Thủy:

"..."

Mộ Tuyết:

"..."

Hương Dụ lập tức đi tới đỡ nàng.

Sáng sớm.

Lục Thủy và Mộ Tuyết đi theo đằng sau lưng của Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm.

Lúc này, người đồng hành cùng với Lục Cổ chính là Đông Phương Dạ Minh, Mộc Cận và Đông Phương Trà Trà.

“Anh, không thể kéo dài thêm mấy ngày nữa được à?”

Đông Phương Lê Âm nhìn Đông Phương Dạ Minh hỏi.

“Không được.”

Đông Phương Dạ Minh lắc đầu:

“Ở đây quá kích thích, kích thích đến mức ta sắp độ kiếp luôn rồi.”

Trên người của Đông Phương Dạ Minh nhiều ít đều có một chút vết thương, thỉnh thoảng hắn sẽ luận bàn với Đại tộc trưởng của Lục gia.

Thỉnh thoảng sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Đây là chuyện chắc chắn rồi.

“Bọn họ có rất nhiều cơ hội để chạy tới.”

Lục Cổ nói.

Hắn đang an ủi phu nhân của mình.

“Đúng vậy.”

Đông Phương Lê Âm gật gật đầu:

“Con trai sắp làm đám cưới rồi, sau đó cũng tới lúc ta sắp sinh.

Nếu như thế thì, việc tới tới lui lui như này không phải là rất phiền phức hay sao?”

“Vậy có phải ta nên trực tiếp ở lại cho tới khi cháu ngoại của ta ra đời, rồi sau đó lại cùng với chị dâu trở về Đông Phương gia hay không?”

“Cha, còn có ta nữa, ngươi đừng bỏ lại ta.”

Đông Phương Trà Trà lập tức giơ tay lên nói.

“Đừng có làm ồn.”

Mộc Căn trừng mắt nhìn Đông Phương Trà Trà, cuối cùng vẫn nói:

“Sẽ không.”

Đông Phương Trà Trà thở phào, sau đó tiếp tục cầm lấy cánh tay của Mộc Căn, gương mặt vô cùng vui vẻ.

Nàng muốn quay về để khoe chuyện này với em gái.

Sau khi đi tới cửa Lục gia, nhóm người Lục Cổ không tiễn nữa.

Vì lý do an toàn, Đông Phương Lê Âm không thể rời khỏi đây được.

Việc rời khỏi đây quá mức nguy hiểm.

“Đúng rồi, các ngươi đã nghĩ ra tên cho con gái của mình chưa?”

Đông Phương Dạ Minh đột nhiên hỏi.

“Định đặt tên cho nàng là Lục Miểu.”

Lục Cổ trả lời.

“Lục Miểu không được hay cho lắm.”

Đông Phương Dạ Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Không thì đặt tên cho nàng là Lục Miểu Miểu đi.”

Lục Thủy đứng ở phía sau, hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Nhiều nước tới như vậy để làm gì?”

Gọi Lục Miểu đã nhiều nước lắm rồi, lại còn là Lục Miểu Miểu.

Chẳng khác gì Đông Phương Tra Tra cả.

“Chúng nó khác nhau hả?”

Lục Cổ hỏi.

“Đương nhiên là khác nhau rồi.

Các ngươi suy nghĩ thử đi, ba chữ thủy, thì cũng vẫn chỉ là ba chữ thủy, vô cùng bình thường.

Nhưng mà, sáu chữ thủy thì lại khác, có thể trở thành Lục Thần Hoa Lộ Thủy.”

Phương Đông Dạ Minh giải thích.

“Nếu không thì, mọi người ở lại thêm hai ngày nữa đi.”

Lục Cổ thử hỏi.

Một ít đất ở đằng sau núi cần phải đổi mới một chút.

“Ha ha, Mộc Căn, Trà Trà, chúng ta về nhà thôi.”

Phương Đông Dạ Minh lập tức nói.

Sau đó. Đông Phương Trà Trà vẫy tay tạm biệt với nhóm người Lục Cổ.

Đông Phương Lê Âm cũng vẫy tay tạm biệt với bọn họ.

Sau khi không thấy được bóng dáng của nhóm người Đông Phương Trà Trà nữa, Đông Phương Lê Âm mới nói:

“Ta cảm thấy Trà Trà rất dễ thương, nếu như con gái của ta giống với Trà Trà thì cũng không có gì là không tốt cả.”

“Thiên phú giống nàng là được rồi.”

Lục Cổ thở dài, nhưng mà hắn cũng không để ý lắm, quay sang hỏi phu nhân của mình:

“Nên đặt là Lục Miểu Miểu hay là Lục Miểu?”

“Con trai và Tiểu Tuyết cảm thấy như thế nào?”

Đông Phương Lê Âm quay sang hỏi hai người Lục Thủy.

“Đừng đặt là Lục Ngưng Miểu hay là Lục Lai Miểu là được.”

Lục Thủy nói.

“Tại sao?”

Mộ Tuyết đứng kế bên vô cùng tò mò hỏi.

Ngay cả Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm cũng đều cảm thấy có hơi hiếu kỳ.

Cái tên Lục Ngưng Miểu cũng rất dễ nghe mà, tại sao không thể dùng cái tên đó?

“Cha mẹ biết ba vị trưởng lão tên là gì không?”

Lục Thủy hỏi.

Bình Luận (0)
Comment