Bái phỏng tiên tổ của Kiều gia 4
Lục Vô Vi.
Lục Hữu Đình.
Lục Bất Tranh.
Đương nhiên bọn họ biết.
“Tên của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, không phải là Vô thì cũng là Bất.
Nhưng mà, Nhị trưởng lão lại là Hữu.”
Lục Thủy giải thích:
“Cho nên, nếu tên của em gái là Ngưng Miểu, hoặc là Lai Miểu, thì rất có thể sẽ trở thành Tứ trưởng lão.”
Vậy thì không phải là cấp bậc của nàng còn cao hơn cả ta nữa hay sao, tuyệt đối không thể.
Câu nói cuối cùng kia, Lục Thủy không hề nói ra.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
“Cho nên, ý của con trai chính là, Lục đại tộc trưởng không thể đảm đương nổi chức vị Trưởng lão?”
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Cổ rồi nói.
Lục Thủy:
“...”
Mẹ, ngươi nói đúng rồi.
Ở kiếp trước, cha của ta đúng thật là không phải trưởng lão.
Cả đời của ông ấy đều làm Tộc trưởng, lao lực quá độ.
Mộ Tuyết đứng ở bên cạnh cũng không hề nói gì, thực ra Lục Thủy cũng nói không hề sai.
Nhưng mà, việc em gái lên làm Trưởng lão cũng không phải là không thể.
Nếu làm được, thì cũng là Trưởng lão yếu thế nhất trong lịch sử, chính là kiểu Trưởng lão tất cả đều phải nghe theo lời Tộc trưởng.
Nếu như Lục Thủy lên làm Trưởng lão, lúc đó sẽ có cuộc đối thoại như thế này:
“Anh hai, tại sao ta phải chăm cho con của ngươi?”
“Không phải tất cả Trưởng lão đều phải lo việc này sao? Ngươi mặc kệ không lo à?”
“Ta mặc kệ, ta lên làm Trưởng lão chính là vì để cho các ngươi phải cúi đầu hành lễ.”
“Nếu như mặc kệ, ta sẽ đưa ngươi vào trong Phong Sương Hà.”
Đại khái mọi chuyện sẽ như này.
Mộ Tuyết cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Nhưng mà…
Tại sao nàng lại có suy nghĩ rằng con trai mình ra đời trễ như thế chứ?
Đây không phải là đang tự nguyền rủa bản thân mình à?
“Hai ngảy nữa Tiểu Tuyết Nhi phải quay về à?”
Đông Phương Lê Âm không nói về chuyện của con gái nàng nữa.
Chuyện này về sau lại nói tiếp cũng được.
Lục Miểu hay là Lục Miểu Miểu đều không phải là vấn đề lớn.
“Vâng.”
Mộ Tuyết đứng ở bên cạnh Lục Thủy, nhẹ nhàng gật đầu:
“Đường di nói phải đi phát thiệp mời.”
“Thì ra là như thế.”
Đông Phương Lê Âm nhìn về phía Lục Thủy, nói:
“Nhớ phải tiễn Tiểu Tuyết Nhi về đó.”
Sau đó, Đông Phương Lê Âm kéo Mộ Tuyết quay vào trong, sẵn tiện giao phó một số chuyện:
“Người đang mang thai không thể hành động quá mạnh, đừng mang giày cao, mang giày cao khi đi đường sẽ không quá ổn định.
Nhìn giày của dì nè, mặc dù nó không quá đẹp.”
Mộ Tuyết đi ở bên cạnh, nhìn có vẻ như là đang rất chăm chú lắng nghe.
Lục Thủy:
“...”
Hắn vốn dĩ định tâm sự với lão cha về tương lai của em gái mình.
Nếu như muốn con mình có tiền đồ thì không thể nuông chiều được.
Chỉ cần để cho người làm anh như hắn đánh nàng là được rồi, cha chắc chắn là không nỡ.
“Hãy để cho người em gái đó căm hận người anh trai như ta đi.”
Chỉ có điều, hắn mới vừa quay đầu lại nhìn về phía lão cha mình, thì đã cảm giác được quyền ý vô cùng mãnh liệt.
“...”
Gần đây hắn có chọc gì tới lão cha của mình không vậy?
…
Cùng ngày hôm đó.
Ở tiểu trấn khá gần Kiều gia.
Hai người mặc áo bào đen đi ra khỏi tiểu trấn.
“Cái áo bào màu đen này còn có thể không làm lộ ra dáng người, đúng thật là lợi hại.”
Lâm Hoan Hoan kinh ngạc nói:
“Nếu như dùng kỹ thuật này để đi làm thợ may, chắc chắn còn nổi tiếng hơn cả Xảo Vân Tông nữa.”
“Sẽ không.”
Kiều Càn lắc đầu, giải thích:
“Thực ra, có rất ít người tu chân buồn phiền về phương diện dáng người.”
Một câu nói làm thức tỉnh người trong mộng.
Lâm Hoan Hoan tự ti, nhưng mà may là nàng sẽ hiến tế huyết nhục, không lâu nữa nàng cũng sẽ không còn có loại phiền não này.
“Chỉ cần chào hỏi là được rồi ư?”
Lâm Hoan Hoan hỏi Kiều Càn.
Lâm Hoan Hoan không muốn nhắc tới việc béo mập này nữa, nàng không thích đề tài này.
Nàng chỉ thích cái đề tài này, khi mà người khác không gọi nàng là cô gái mập mạp nữa mà thôi.
“Chào một câu là được, có lẽ lúc đi vào sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Kiều Càn nói.
Người lạ muốn tiến vào trong Kiều gia để gặp mặt nhân vật trọng yếu là điều rất khó.
Trừ khi có đủ thực lực.
Nhưng mà, thực lực của hắn cũng không mạnh tới như thế.
Thế nhưng, hiện tại người sau lưng hắn là Lưu Hỏa.
“Sẽ không đánh nhau chứ?”
Lâm Hoan Hoan lại hỏi.
Kiều Càn nhìn về phía Lâm Hoan Hoan lắc đầu nói:
“Không đến mức đó.
Nếu như thất bại, thì chúng ta chỉ cần rời đi là được rồi.”
Đúng vậy, nếu thất bại thì chỉ cần rời đi là được rồi.
Không thể rời đi, thì cũng có thể cầu cứu, Chân Võ đã đưa cho hắn đồ để cầu cứu rồi.
Ít nhất thì có thể biết được rằng bọn họ đã xảy ra chuyện ở đây.
Đám người Kiếm Khởi đương nhiên là không cần có thứ này, với lại Chân Võ cũng không thể cho được.
Quá xa.
…
Ở Kiều gia.
Kiều Thiến vừa mới tu luyện xong.
Nàng lấy điện thoại di động ra xem, xem xong liền không khỏi giật mình.
Tiếp đó, nàng lập tức rời khỏi phòng, muốn đi gặp cha mẹ của mình, xảy ra chuyện lớn rồi.
Anh hai đột nhiên nói muốn quay về bái phỏng Tổ gia gia hoặc là Tộc trưởng.
Chuyện này không hề bình thường một chút nào có được không hả?
Sẽ không đánh nhau nữa chứ?