Lưu Hỏa có liên quan tới Lục gia? 1
Kiều Thành đang xử lý một số việc, đặc biệt là những việc có liên quan tới con trai của hắn vào hai ngày trước.
Hắn cần phải cho những người khác biết được đại khái tình huống là như thế nào.
Dựa theo lời dặn dò của tiên tổ, thì bọn họ chỉ cần nói mơ hồ là được, tuyệt đối không được nói cụ thể.
Cứ để cho những người khác đoán.
Chỉ cần cho người khác có không gian để suy đoán lung tung là được.
Nếu như nói ra sự thật, thì có thể mọi người sẽ không tin, nhưng nếu đó chỉ là suy đoán, thì bọn họ chắc chắn sẽ tin và không hề nghi ngờ gì cả.
Chỉ cần không nói rõ ràng, chỉ cần khiến cho người ta cảm thấy rằng có âm mưu gì đó ở đằng sau nó, thì mọi người sẽ nguyện ý tin tưởng.
Sẽ có rất ít người chịu tin tưởng một sự thật quá đơn giản.
Bọn họ tình nguyện tin suy đoán của mình hơn.
Chỉ cần lợi dụng hoàn hảo điểm này, thì sẽ có thể che đậy được chân tướng khỏi những người đang tiếp cận chân tướng.
Còn phải ngăn cản thích hợp, để cho bọn họ càng thêm tin chắc vào việc đó.
Nhưng mà, sự thật là như nào, không ai rõ ràng cả.
Kiều Thành xử lý xong một vài chuyện liền thở dài một cái.
Chuyện phát sinh ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng trước mặt hắn, con của hắn vậy mà lại ngang bằng với tiên tổ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, đứa con trai đã bị phế bỏ của mình, vậy mà lại là Chân Long đang trốn ở dưới vực sâu.
Chỉ cần động một cái liền sẽ chấn động thiên hạ.
Nhưng mà, thiên kiêu kia lại bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Kiều Thành lắc đầu, không nghĩ về việc này nữa.
Có thể ẩn nhẫn tới như thế, hoàn toàn là điều mà hắn không nghĩ tới.
Thật sự cần thiết phải như vậy sao?
“Cha, xảy ra chuyện rồi.”
Lúc Kiều Thành đang suy nghĩ, thì Kiều Thiến vội vàng xông vào.
Vẻ mặt có chút lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiều Thành nhíu mày.
Con gái của hắn cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, chuyện bình thường không thể nào khiến nàng như thế được.
“Hôm nay anh hai sẽ quay lại, nói muốn bái phỏng Tộc trưởng, hoặc là Tổ gia gia.
Có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Kiều Thiến lập tức nói.
Kiều Thành nghe thấy như vậy liền sững sờ, chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng mà nói nhỏ thì cũng không phải.
Lớn chính là do con trai của hắn vốn dĩ cũng không đơn giản, là người đã cùng đấu với tiên tổ.
Nhỏ chính là hắn chỉ có một mình mà thôi, sau lưng có lẽ không có thế lực gì cả.
Có chuyện gì lớn mà cần phải thương lượng cơ chứ?
Đương nhiên là hắn cũng không dám chần chờ.
“Có nói cụ thể là tới đây để làm gì hay không, dùng thân phận gì?”
“Không có.”
Kiều Thiến lắc đầu.
“Ngươi tới gần cổng chính để chờ đi, ta đi nói với tiên tổ.”
Kiều Thành lập tức phân phó.
kiều Thiến gật đầu, nàng cũng không biết tại sao anh của nàng lại quay lại.
Vạn nhất còn muốn đánh tiếp với Tổ gia gia, chuyện này…
Nàng vội vàng lắc đầu, sau đó trực tiếp đi tới cổng chính để chờ đợi, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ có điều, khi nàng vừa mới đi ra đột nhiên phát hiện, người anh trai vốn không được xem trọng của mình lập tức có thể làm cho tộc kinh động.
Rõ ràng chỉ là một chuyện bái phỏng vô cùng đơn giản, vậy mà lại khiến cho bọn họ khẩn trương tới như vậy.
Nếu như là những người trẻ như bọn họ, căn bản là không thể khiến cho trưởng bối chú ý tới được.
Anh trai dù đã bị đuổi ra khỏi tộc, thế nhưng sức ảnh hưởng của hắn đã thâm nhập vào rất sâu rồi.
Nàng cần phải cố gắng chạy tới đó.
…
Kiều Vô Tình đang tu luyện.
Vết thương của hắn đã khôi phục lại kha khá rồi, hắn nhận được không ít chỗ tốt từ trận chiến lần này.
Đã rất nhiều năm rồi, hắn không được đánh một trận sảng khoái như thế với người khác.
Rất khó có được.
Nhưng mà rất nhanh sau đó đã có một tin tức truyền tới chỗ của hắn.
Sau khi biết được tin tức này, chân mày của hắn hơi nhíu lại.
Tiếp đó, hắn xuất hiện ở trong đại sảnh, xuất hiện ở chỗ của những lão bất tử.
“Đột nhiên ngươi xuất hiện ở đây, đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
Giọng nữ nói.
“Kiều Cần đột nhiên quay lại, các ngươi nhớ phải quan sát kỹ xung quanh.”
Kiều Vô Tình nói.
“Chậc chậc, tuổi còn nhỏ, trở về một chuyến thôi mà đã có thể trực tiếp kinh động tới ba vị lão nhân chúng ta rồi.
Mặt mũi cũng không nhỏ, có nói là tới đây vì chuyện gì không?”
Giọng của nam vang lên.
“Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng mà hắn không đến mức là dùng chúng ta để tiêu khiển.
Hiện tại, hắn không phải là người không biết nặng nhẹ.
Ta đi xem một chút.”
Kiều Vô Tình quyết định tự mình đi xem.
Xem vị Kiều thiếu gia này, có thể nói ra chuyện lớn gì.
Rất nhanh, Kiều Vô Tình đã xuất hiện ở trong đại sảnh bình thường, sự xuất hiện của hắn đương nhiên là kinh động tới những người đang ở trong đó.
Trong đại sảnh lúc này, chỉ có vợ chồng Kiều Thành và cha con Kiều Dịch.
Những người khác thì cơ bản là không thể tham dự được.
Bởi vì, phần lớn mọi người đều không biết được sự đặc thù của Kiều Càn.
“Người tới chưa?”
Kiều Vô Tình ngồi ở ghế chủ nhân, hỏi những người khác.
“Đang trên đường tới, tiên tổ đợi thêm một chút nữa.”
Kiều Thành lập tức cúi đầu nói.
Kiều Ngọc đứng ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng.
Đã rời đi thì không nên trở lại, bây giờ mà trở lại thì có thể sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng mà, nàng chẳng thể nói gì được cả.
Nhất là khi tiên tổ tự còn mình đi ra, có thể thấy được rằng, hắn rất coi trọng con trai của nàng.
Thế hệ trẻ tuổi nào, thiên kiêu nào lại có thể khiến cho tiên tổ coi trọng tới như thế được chứ?
Dù cho con trai nàng đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, thì hắn vẫn như thế.
Kiều Dịch cũng có hơi khó tin, Kiều Càn vậy mà lại muốn quay về.
Vừa về liền trực tiếp kinh động tới Tổ gia gia.
Lúc bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, thì cũng đồng thời thấy được bóng dáng của ba người kia.
Một người là Kiều Thiến, còn hai người còn lại thì đang mặc áo bào đen, không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của họ.
Không chỉ là không thể thấy được khuôn mặt, thậm chí bọn họ còn không cảm nhận được một chút khí tức nào cả.
Lúc nhìn thấy bộ trang phục này, Kiều Dịch lập tức ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên là hắn.
Trước đây, nếu như không phải có người này xuất hiện, bọn họ đã chết rồi.
Mạng của mình là do đối phương cứu.
Kiều Vô Tình cũng híp mắt lại.
Hắn đã từng gặp người mặc một thân áo đen này rồi, thì ra hắn đã sớm gặp Kiều Càn, chỉ là không thể nào nhận ra được mà thôi.
Hừ!
Đúng là rất có tiền đồ.
Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan tiến lên phía trước.
Bọn họ vừa đi vào trong, cổng chính liền đóng lại.
Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan cũng có chút khẩn trương, nhưng mà tâm tình của Kiều Càn vẫn khá là ổn định, hắn bỏ mũ của áo bào đen xuống.
Lâm Hoan Hoan cũng làm theo như thế.
“Xin ra mắt tiền bối.”
Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan cung kính mở miệng nói.
Câu nói này đương nhiên là nói với Kiều Vô Tình.
Kiều Thiến đi tới bên cạnh mẹ của nàng, mặc dù các nàng có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng mà không ai dám mở miệng trước cả.
Tổ gia gia đang ngồi ở trên kia, ai dám mở miệng?
Kiều Vô Tình nhìn Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào cả.
Hắn cũng không nói bất kỳ lời khách sáo nào, trực tiếp đi vào chủ đề:
“Kiều thiếu gia tới đây là vì chính mình sao?”
“Không phải.”
Kiều Càn lắc đầu rồi trả lời.
Những người khác nghe thấy câu nói này của Kiều Càn đều có chút ngoài ý muốn, hắn đã gia nhập vào thế lực nào rồi?
Kiều Vô Tình khẽ nhíu mày, sau đó nói:
“Nếu vậy, Kiều thiếu gia có thể nói mình đại biểu cho ai không, không phải ai cũng có tư cách nói chuyện với Kiều gia.”
Giọng nói của hắn lạnh như băng, dường như còn có hơi tức giận.
Kiều Càn nhìn Kiều Vô Tình rồi cung kính nói:
“Lần này, ta đại diện cho Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên Tông - Lưu Hỏa đến đây để tìm tiền bối.
Hoặc có thể nói là, Lưu Hỏa muốn hợp tác với tiền bối.”